Noãn Noãn, mới không gặp cậu một ngày, cậu mau hồi hồn đi! Đã xảy ra chuyện tốt gì à? Trông cậu xuân tình phơi phới, mau chia sẻ với chị em đi!" Lý Nguyên Nguyên cười xấu xa nhìn Giang Noãn.
Lý Nguyên Nguyên vừa đi làm đã nhận thấy những thay đổi của Giang Noãn, tuần trước người yêu thích cười đùa lại trở nên trầm lặng ưu phiền, trông như mất hồn mất vía, quan trọng hơn là không ngờ một người thích ăn như cô đến cả đồ ăn cũng không còn hấp dẫn được cô nữa!
Hôm nay nhìn xem, khóe miệng nhếch lên hồi lâu vẫn không khép lại! Và tất cả thức ăn trong hộp cơm đã bị cô ấy quét sạch!
Lý Nguyên Nguyên: … Thật sự rất tò mò!
Trang Nghiên cũng nhìn Giang Noãn với vẻ mặt tò mò.
Giang Noãn thấy hai người ôm má, trông như những đứa trẻ tò mò, cô cảm thấy buồn cười.
Cô không vòng vo khiến người ta nổi giận nữa, cô chớp chớp đôi mắt hạnh, khẽ nói: "Chuyện là... tớ có bạn trai rồi!"
"Hả? Cái gì?!"
Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên sốc quá nên âm lượng hơi cao một chút, Giang Noãn vội xuỵt bảo họ đừng nóng vội.
Hai người nhanh chóng che miệng đang mở to của mình.
Giọng nói the thé này khiến vài người đang ngồi ăn ở bàn cách đó không xa phải nhíu mày.
"Vô cùng thô tục!" Hà Văn Khiết liếc bọn họ, chán ghét nói.
Ánh mắt cô ta nhìn vào làn da trắng nõn của Giang Noãn, ngay cả lỗ chân lông ở sườn mặt cũng không nhìn thấy, cô ta rũ mắt che giấu vẻ ghen tị và oán hận.
Tuần trước lúc tan làm cô ta vốn muốn cùng về với Nghiêm Văn Dư, tan làm cô ta lập tức đến phòng tài vụ tìm anh ta, được tin anh ta vừa đi, cô ta vội vàng chạy ra ngoài xem có kịp không.
Vừa rời khỏi tòa nhà văn phòng đã nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Văn Dư ở cách đó không xa, cô ta định gọi anh ta bảo anh ta đợi mình nhưng lời nói cứ thế nghẹn lại trong cổ họng.
Đôi mắt cô ta bị cảnh tượng trước mắt kích thích đỏ hoe, cô ta nhìn chằm chằm bàn tay của Nghiêm Văn Dư đang giữ c.h.ặ.t t.a.y Giang Noãn, sau đó còn nghe thấy anh ta tỏ tình với Giang Noãn, khuôn mặt tuấn tú của anh ta đỏ bừng, nói lắp bắp, dáng vẻ đó cô ta chưa thấy bao giờ, cô ta căm hận muốn chết!
Trong miệng có vị đắng, tuy Nghiêm Văn Dư bị từ chối nhưng cô ta cũng không thở phào nhẹ nhõm, ngược lại còn căm ghét Giang Noãn.
Nếu không phải vì vẻ ngoài như hồ ly tinh của ả ta thì anh Văn Dư đã không bị hớp hồn! Con đĩ này biết giả vờ gớm! Một người phụ nữ như vậy sớm muộn gì cũng hại người!
Cô ta và Nghiêm Văn Dư là hàng xóm, là bạn từ thuở nhỏ, anh ấy vừa cao vừa đẹp trai, lúc đi học được rất nhiều cô gái thích, cũng may anh ấy làm ngơ với sự mến mộ của những cô gái kia, cô ta vẫn luôn cho rằng trong lòng anh ấy có mình, nếu không tại sao lại không thích những cô gái đó! Từ nhỏ cô ta đã chọn anh ấy, cô ta biết sớm muộn gì mình cũng sẽ lấy anh ấy!
Hiện tại anh chỉ nhất thời bị người phụ nữ khác mê hoặc, nhất định sẽ biết quay lại, biết cô ta tốt!
Anh Văn Dư là của cô ta! Không ai có thể cướp!
Cô ta dần lộ ra một nụ cười gần như cố chấp và điên cuồng.
...
Tạ Linh phụ hoạ: "Đúng, kinh ngạc đến thế hả, giống mấy bà tám ở chợ!" Ăn nhiều như heo, cười cả ngày, cô ta đã không thích bọn họ từ lâu rồi.
Cô ta thu hồi tầm mắt nhìn Dư Đan đang ăn uống chậm rãi: "Đúng rồi chị Đan, Tiểu Khiết, thứ bảy tuần này chúng ta đi xem phim đi, đơn vị của anh trai em phát mấy vé xem phim, anh ấy bận không đi được, đã đưa vé cho em rồi, chúng ta đi dạo phố sau đó đi xem phim nhé?"
Hà Văn Khiết nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nghe xong lời hẹn, cô ta lập tức đồng ý: "Em muốn mua quần áo mới! Nghe nói ở phố hàng may sẵn của phố Hiên Minh có rất nhiều kiểu dáng mới, em thấy chị em vừa mua một cái váy liền áo rất đẹp!"
Cô ta phải chăm chút cho bản thân nhiều hơn, tránh cho anh Văn Dư bị con đĩ kia cướp mất.