Bây giờ là phiên chợ sáng, nhiều người xếp hàng tại hợp tác xã mua bán để mua thịt.
Hợp tác xã mua bán cũng là một dấu hiệu của thời đại này, những thứ họ bán được cung cấp bằng phiếu. Dạo này lương thực thiếu thốn, nguồn cung lại thiếu hụt!
Nhóm Giang Noãn lập tức chạy tới hợp tác xã mua bán xếp hàng mua thịt lợn, cô đã đến đây được mấy ngày, mỗi ngày ăn không đủ no. Đồ trong không gian lại không tiện lấy ra, cô thất sự rất thèm thịt.
Cô định mua nửa kg thịt để nấu món thịt kho tàu! Vị béo nhưng không ngậy, tan trong miệng, thơm phức khiến cô không khỏi ứa nước miếng khi nghĩ đến nó.
"Chị Hồng Anh ơi, xếp hàng thế này có đến lượt chúng ta không? Hàng này dài quá!" Giang Noãn nhìn đám người dày đặc trước mặt, có chút u sầu.
Vừa dứt lời, cô đã thấy người trước mặt đang thở dài than thở về việc thịt bán hết trong chốc lát là thế nào.
"À đúng rồi, chị biết có một chỗ, có lẽ có thể thử vận may." Lý Hồng Anh yếu ớt nói.
Tô Hiểu Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, trợn to mắt, miệng lẩm bẩm: "Không phải chị đang nói đến chợ đen đấy chứ!"
Giang Noãn có chút kinh ngạc, cô thực sự muốn đi xem thử, nhân tiện xen có cách nào phát tài không.
Lý Hồng Anh biết đường, chưa kể bọn họ thực sự rất thèm ăn thịt, sắp tới vụ gặt gấp rồi nên sẽ không có thời gian để đi nữa, chẳng bằng nhân bây giờ đi mua một ít thịt để bồi bổ cho mình!
Vì vậy ba người họ quyết định đi chợ đen!
Trên đường đến chợ đen, Giang Noãn đến bưu điện để gửi một bức thư cho ông và bà ngoại của mình trước.
Tối hôm qua, cô viết về trải nghiệm bi thảm của nguyên chủ và những việc làm xấu xa của gia đình cha cặn bã, đầy hai trang giấy, lúc đó cô càng viết càng tức giận, hận không thể lập tức hủy hoại nhà cha cặn bã! Cô biết ông ngoại là một cựu chiến binh, chức vụ của ông còn là thủ trưởng, nên có lý lịch sâu rộng. Nếu không, lúc đó ông ấy đã không đưa cho tên cha cặn bã một công việc để làm đèn nhà ai người nấy rạng, hy vọng sẽ nghe thấy “tin vui” của họ!
Sau khi gửi thư, cô đi qua một người đàn ông mặc quân phục ở cửa.
Khi người đàn ông đi qua gần vai cô, cô ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng của cỏ xanh.
Cô bất giác quay lại và liếc nhìn người đàn ông.
Bờ vai rộng, eo thon, đôi chân thon dài và mạnh mẽ, chiều cao trên 185cm nếu nhìn bằng mắt thường, không còn gì để chê về vóc dáng này! Giống như một loại hormone đi bộ.
So sánh như vậy, vóc dáng của những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính ở đời sau thực sự chẳng có gì để nhìn nữa! Quá kém!
Mà này, vóc dáng của quân nhân ở thời đại này tuyệt vời như vậy sao?
Anh quân nhân không ngoảnh lại, cô cũng không nhìn thấy khuôn mặt của anh nên cô không biết anh chàng này có đẹp trai hay không! Ôi ôi! Cô cũng không biết xấu hổ mà chạy lên xem mặt người ta chứ? Xấu hổ biết bao!
Quên đi, hãy dành cho mình một chút không gian cho trí tưởng tượng. Lỡ như không đẹp trai, một đứa ưa vẻ ngoài như cô sẽ cho mình và anh chàng quân nhân này một con đường sống thôi!
Cô vội vàng quay người lại để đi tụ họp với đám người Tô Hiểu Nguyệt, bây giờ không còn sớm nữa, phải nắm chắc thời gian đi mua sắm!
Thời điểm Giang Noãn quay đi, anh chàng quân nhân đã quay đầu lại.
Hứa Yến nhìn cô gái đang chạy nhanh ngoài cửa, lúc này cô ấy đang nói chuyện với người bạn đồng hành của mình. Anh có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt và làn da trắng nõn của cô ấy, lúc này hình như cô ấy nghe thấy chuyện gì đó buồn cười nên khoé miệng cô ấy nhếch lên, xinh đẹp sáng ngời.
Nhưng tại sao khi nhìn thấy khuôn mặt này, anh lại có cảm giác hơi quen thuộc?