Trước khi rời khỏi văn phòng, Giang Noãn lấy ở trong túi xách ra một chiếc đồng hồ và dây buộc tóc, đeo vào tay che đi vệt màu xanh tím trên cổ tay mình.
Trên đường đến bãi đậu xe, cô nhìn thấy nam nữ chính của truyện gốc mà đã lâu rồi mình không gặp.
"Trung đoàn trưởng Hứa." Triệu Chấn Dương chào Hứa Yến, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Giang Noãn trong chốc lát.
Anh ta nhận ra cô gái bên cạnh trung đoàn trưởng Hứa là một thanh niên trí thức xuống làng quê mình, lúc anh ta về ăn tết có gặp mấy lần. Không ngờ bây giờ cô đã về thành phố, hình như còn có mối quan hệ rất thân thiết với trung đoàn trưởng Hứa.
Hứa Yến hờ hững gật đầu đáp lại: "Đại đội trưởng Triệu."
Khoảnh khắc Trương Hân ở bên cạnh Triệu Chấn Dương nhìn thấy Giang Noãn, trong mắt cô ta đã hiện một tia ghen tị.
Giang Noãn còn chói mắt hơn lúc ở nông thôn nhiều, mái tóc đen dày được cô buông xõa sau lưng, mượt mà và mềm mại như gấm đen. Chỉ đeo một chiếc băng đô màu xanh nhạt đơn giản, khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, vóc dáng muốn lồi có lồi muốn lõm có lõm, làn da của cô còn trắng mịn hơn lúc ở quê, điều này khiến cô ta sinh ra cảm giác tự ti mãnh liệt.
Hơn nữa, Hứa Yến ở bên cạnh Giang Noãn kia vào một thời gian trước đã khiến rất nhiều cô gái trong quân đội bấn loạn. Cô ta cũng nghe ngóng nên đương nhiên biết anh là cháu trai của thủ trưởng, “nhảy dù” vào quân đội nhận chức trung đoàn trưởng cách đây hơn một tháng. Quân hàm của anh cao hơn hẳn chồng cô ta, tương lai đầy hứa hẹn, đến chồng cô ta cũng theo không kịp, nghĩ đến đây cô ta không khỏi chạnh lòng.
Có lẽ Giang Noãn người yêu của anh ấy, hai người đứng bên nhau, một người trong sáng và quyến rũ, một người lạnh lùng và đẹp trai, cô ta phải thừa nhận rằng hai người họ vô cùng xứng đôi vừa lứa.
Trương Hân không nhịn được mà so sánh mình và Triệu Chấn Dương với hai người trước mặt này, nhưng thực tế khiến cô ta thua thiệt hoàn toàn, không ai trong số họ có thể so sánh với hai người trước mặt, họ giống hệt như nhóm so sánh của hai người.
Trong lòng cô ta không kìm được hung hăng nguyền rủa hai người họ, cô ta không muốn có người đè đầu cưỡi cổ mình sống tốt hơn mình!
Giang Noãn cũng liếc nhìn Trương Hân, Trương Hân trắng hơn lúc ở dưới quê, trông thanh tú hơn một chút, cô ta mặc một chiếc váy đỏ tươi, mặt mày càng thêm vênh váo, trông vô cùng kiêu ngạo.
Đương nhiên cô cảm nhận được sự ác độc trong mắt Trương Hân khi cô ta nhìn mình.
Cô cạn lời, trước đây lúc ở huyện dưới quê cô nghe thấy chuyện Trương Hân mua hung thủ hại người, còn có ác ý của Trương Hân luôn nhằm vào mình nữa, cô cảm thấy nữ chính này còn độc ác hơn những gì cô đọc trong tiểu thuyết, hung ác khiến người ta ghê tởm.
Cô không muốn có bất kỳ tương tác nào với người này, vì vậy cô ra hiệu bảo Hứa Yến nên rời đi.
Trương Hân nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông của mình nhìn về phía Giang Noãn đang lắc lư rời đi, cô ta nén giận, tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y đến nỗi móng tay cắm sâu vào da thịt.
Giang Noãn buồn chán nhìn người đàn ông đang lái xe, một tay anh cầm vô lăng, xương tay thon dài, một tay tùy ý để trên đùi. Anh nghiêm túc lái xe, sườn mặt lộ rõ góc cạnh lạnh lùng, sống mũi cao, trông lạnh lùng lại cấm dục, phải công nhận rằng người đàn ông này thực sự rất hấp dẫn.
Cô chớp đôi mắt thông minh, nắm bàn tay rảnh rỗi của anh đặt lên tay chơi đùa, bàn tay anh to hơn tay cô rất nhiều, cảm giác như một bàn tay hoàn toàn có thể ôm trọn hai bàn tay nắm chặt lại của cô. Cô nhéo rồi lại chọc, cứng cứng, còn có vết chai, chẳng trách lại làm tay cô đau đến thế.
Cô tách ngón tay anh ra, đưa từng ngón tay mình vào, chơi rất vui.
Hứa Yến bị cô trêu chọc làm cả người nóng bừng, nhưng lại bất lực, cũng may rất nhanh đã đến chỗ làm của cô.
Anh dừng xe, tay phải vẫn bị cô nắm chặt, anh mỉm cười, tay trái lấy ra một lọ thuốc mỡ đưa cho Giang Noãn, dặn dò: "Em cầm lấy thuốc dầu này đi, tối nay nhớ bôi đều trước khi ngủ."
Giang Noãn không vui, chọc mạnh mu bàn tay anh, bĩu môi không cho giải thích: "Không được! Anh bôi cho em, do anh làm anh phải có trách nhiệm, tối nay anh đến phòng em giúp em bôi!"