Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 134



Giang Noãn liếc nhìn Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào, lấy một bộ váy liền thân với một cái áo sơ mi và quần dài trong đống hàng may sẵn đưa cho bọn họ: "Cô Ngọc, Tiểu Đào, hai người đi thay quần áo đi."

Thấy hai người bọn họ nhìn mình khó hiểu, cô vừa đẩy họ vào phòng sau vừa nói: "Cô Ngọc, Tiểu Đào, chúng ta mặc quần áo của nhà mình làm và mặc ra ngoài khoe, chắc chắn sẽ có tác dụng thu hút người mua tốt hơn!"

Quần áo phục vụ cho cơ thể con người, dù quần áo có thiết kế tuyệt vời đến đâu mà không có người mẫu mặc thử, con người sẽ rất khó tưởng tượng lúc mặc lên người mình sẽ trông như thế nào. Hơn nữa, hiện tại họ vẫn đang trong giai đoạn lập nghiệp, chưa có cửa hàng hay phòng thử đồ, vì vậy họ nên mặc những bộ quần áo này ra ngoài cho mọi người nhìn, như vậy mọi người mới có hứng thú mua.

Nhìn thấy Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào thay quần áo xong, hai mắt Giang Noãn sáng lên.

Chị Ngọc có thân trên gầy và thân dưới hơi mập, có thân hình quả lê điển hình. Cô chọn cho bà ấy một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, áo hơi ôm người, vòng eo của bà ấy rất mảnh mai, làn da của bà ấy cũng trắng, màu này rất tôn da. Bên dưới là quần ống rộng vừa vặn làm cho đôi chân của bà ấy trông vừa gầy vừa thẳng tắp, chỉ thay đổi trang phục đã khiến bà ấy trông chín chắn và có khí chất hơn.

Tiểu Đào thì còn trẻ, thừa hưởng nước da của Chu Hương Ngọc, thanh tú trắng trẻo xinh đẹp, cô chọn cho cô ấy một chiếc váy màu hồng nhạt, cảm giác thanh xuân của cô gái bỗng nổi bật lên.

Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào nhìn nhau, bọn họ thật không ngờ hiệu quả của bộ đồ này lại tốt như vậy!

Ngô Tiểu Đào hiếm khi mặc quần áo mới, thời điểm cô ấy mặc chiếc váy này, cô ấy rất thích nó, chất liệu của chiếc váy quá thoải mái, phom dáng và kiểu dáng rất tốt.

Cô ấy xúc động nói: "Chiếc váy này thật sự rất thoải mái, tớ mặc vào là không muốn cởi ra nữa, nó đẹp quá." Cô ấy soi gương đi soi gương lại trong cửa hàng, vô cùng xinh đẹp.

Giang Noãn cũng chọn cho mình một chiếc váy màu vàng nhạt, tươi đẹp rung động lòng người, trông thông minh đáng yêu như tiên nữ, xinh đẹp đến mức khiến người ta không kìm được không muốn rời mắt.

Ngô Tiểu Đào sững sờ, Noãn Noãn xinh đẹp thật đấy, một người phụ nữ như cô ấy cũng mê nữa là.

Nghe xong lời của Ngô Tiểu Đào, Giang Noãn nở nụ cười duyên dáng: "Vậy thì chiếc váy này thuộc về cậu, của cô Ngọc cũng thế, coi như chúc mừng chúng ta khai trương thuận lợi!"

"Thế sao được!" Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào đồng thanh.

"Có gì mà không được chứ, yên tâm đi, sau này sẽ càng có nhiều quần áo đẹp hơn để mặc." Tương lai sẽ phát triển thêm nhiều phong cách, giai đoạn đầu chưa có cửa hàng nên phải nhờ vào ba người họ làm người mẫu rồi. Con người là động vật trực quan, ba người họ mặc quần áo của nhà mình, là một quảng cáo thương hiệu sáng giá đó!

Chu Hương Ngọc và Ngô Tiểu Đào cảm thấy lòng ấm áp, thầm thề sau này sẽ làm việc chăm chỉ hơn để xứng đáng với lòng tốt của Noãn Noãn dành cho họ!

Trước khi đi ra ngoài, Giang Noãn lấy một chiếc túi vải cho Chu Hương Ngọc, đồng thời đưa cho Ngô Tiểu Đào một chiếc túi da nhỏ. Còn cô lúc đi ra ngoài đã mang theo một chiếc túi Cambridge nên không đeo túi của nhà bọn họ làm nữa.

Ba người bọn họ đã chuẩn bị xong, còn dùng khăn lụa che nửa khuôn mặt, phải cẩn thận một chút, sửa soạn xong liền vội vàng chạy tới phố Hiên Minh.

Sau khi họ đến phố Hiên Minh, Giang Noãn không đặt quầy hàng trong con hẻm quần áo may sẵn, vì sợ chủ cửa hàng không thích.

Họ tìm một bãi đất trống trên ngã ba có nhiều xe cộ qua lại và đặt một chiếc chiếu lên đó, lấy từ trong túi ra một số bộ đồ may sẵn và túi xách rồi đặt lên chiếc chiếu.

Lúc nãy ở trên đường đi họ đã nhận được sự chú ý của rất nhiều phụ nữ, một vài người nhìn thấy đám Giang Noãn dựng một gian hàng và lấy ra một số kiểu quần áo, đó là kiểu mà ba người trước mặt họ đang mặc. Những cô gái trẻ yêu cái đẹp này cuối cùng không nhịn được mà hỏi về giá cả của quần áo.

"Chiếc váy này bán với giá bao nhiêu?"

"Nữ đồng chí, còn quần này thì sao?"

"Xúc cảm tốt thật đấy, cái áo này bán giá bao nhiêu vậy?"