Ánh mắt Hứa Yến quá mức mãnh liệt, Giang Noãn đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có ánh mắt như lửa đốt, cô kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn đã thấy người đàn ông đứng thẳng như cây tùng trước cửa khách sạn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Noãn nhìn thấy vẻ mặt âm u của anh sắp vắt ra nước, giống như la sát mặt lạnh, cô nào không biết lúc này người đàn ông đang suy nghĩ gì.
Cô nhanh chóng nói với Lâm Bình một tiếng, sau đó bước nhanh ra ngoài, nở một nụ cười gọi anh: "Anh Hứa Yến."
Hứa Yến bình tĩnh đáp “ừm”, lạnh lùng liếc nhìn anh chàng ngồi trên ghế.
Có người đang buồn bực, Giang Noãn nhìn sắc mặt của anh, kéo vạt áo anh kéo sang một bên, giải thích: "Lúc xuống nông thôn em từng giúp anh ấy một lần, hôm nay em gặp phải chút rắc rối, may mà anh ấy giúp em."
Cô vươn tay gãi nhanh vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói thêm: "Không thân, anh đừng ghen."
Cô đã từng thấy sự ghen tuông của ai đó rồi, rất chua!
Hứa Yến vừa nghe thấy cô gặp rắc rối, lập tức cau mày, lo lắng nói: "Em không sao chứ?"
Giang Noãn nói ngắn gọn: "Không sao đâu, hôm nay em gặp cô em gái Giang Tình kia, nhưng không có việc gì."
Thấy Hứa Yến vẫn lo lắng nhìn mình, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, cô kéo vạt áo của anh bảo anh đi vào, Lâm Bình vẫn ở bên trong đấy.
Giang Noãn ngồi vào chỗ cũ, Hứa Yến ngồi bên cạnh cô, cô giới thiệu với Lâm Bình: "Đồng chí Lâm, đây là bạn trai tôi, Hứa Yến."
Lâm Bình sững sờ, đây là bạn trai của cô ấy? Nhìn người đàn ông mặc quân phục, phong thái hiên ngang, khí chất bất phàm lạnh nhạt trước mặt, rồi lại nhìn Giang Noãn xinh đẹp quyến rũ bên cạnh người đàn ông, hai người đứng chung xứng đôi vừa lứa, trong lòng anh ấy hiện lên vẻ chua xót không rõ.
Hứa Yến nhìn Lâm Bình đang nhìn Giang Noãn, ánh mắt đó quá rõ ràng, Hứa Yến chặn lại không chút dấu vết, nhẹ giọng chào hỏi: "Xin chào."
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm và bình tĩnh của người đàn ông, Lâm Bình hoàn hồn, anh ấy có cảm giác xấu hổ như bị chọc trúng suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt ngại ngùng, anh ấy nhanh chóng đáp: "Xin chào, tôi tên Lâm Bình."
Sau khi chào hỏi, bầu không khí dịu đi, sự ngại ngùng tràn ngập trong không khí.
Lúc này Hứa Yến lịch sự nói với Lâm Bình: "Đồng chí Lâm, cảm ơn anh đã giúp."
Lâm Bình xua tay: "Chuyện nhỏ, đồng chí Giang có ơn lớn với nhà chúng tôi."
Tình cảnh lại dịu đi, lúc này Giang Noãn mới đề nghị: "Bây giờ chúng ta đi thăm ông nội anh đi."
Cô định nói với Hứa Yến bảo anh về nhà trước, dù sao cũng tới nhà người khác, khí thế của Hứa Yến quá mạnh, cô sợ họ sẽ không thoải mái.
Nhưng cô chưa kịp nói thì Hứa Yến đã lên tiếng, anh nhìn Lâm Bình nhẹ nhàng nói: "Không ngại thêm một người chứ?"
Lâm Bình đương nhiên biết ý sâu xa của Hứa Yến, giải tỏa áp lực, anh ấy cười khổ gật đầu: "Hoan nghênh."
Trên đường đi, Lâm Bình nhìn rõ tình cảm sâu đậm giữa Giang Noãn và Hứa Yến, lập tức cắt đứt cảm giác ngại ngùng với Giang Noãn, cảm xúc này có lẽ là do ham muốn và dã tâm của t.ì.n.h d.ụ.c đến nhanh rồi đi cũng nhanh, giống như ném đá xuống biển, tuy rằng sóng nhỏ, nhưng nhanh chóng không có dấu vết.
Thừa dịp trong ngõ không có ai, Giang Noãn bạo dạn ôm lấy vòng eo rắn chắc của Hứa Yến, nhón chân lên hôn lên khóe môi anh, dỗ dành: "Anh Hứa Yến, đừng tức giận, nói rõ là được rồi mà."
Bọn họ vừa mới rời khỏi nhà họ Lâm, lúc ở trong nhà họ Lâm, Hứa Yến bị ông Lâm coi là anh trai của Giang Noãn, ông Lâm còn lôi kéo Hứa Yến nói một loạt những điều tốt đẹp về cháu trai Lâm Bình, rất thân thiện. Hứa Yến muốn nói một câu cũng không được, em trai Lâm An cũng gia nhập cùng ông nội, lôi kéo Hứa Yến nói chuyện, giống như đang tạo không gian cho anh trai và Giang Noãn.
Lúc đó mặt mũi Hứa Yến tối sầm như có mây che, may mà Lâm Bình thông minh, căng da đầu kéo một già một trẻ đang nói như máy kéo, cuối cùng nói rõ mối quan hệ giữa Hứa Yến và Giang Noãn.
Cảnh tượng lúc đó rất xấu hổ.
Người nào đó vẫn đang nghĩ về vấn đề này, vô cùng khó chịu, nhưng không có nghĩa là mặc cho anh tức giận. Cô úp mặt vào n.g.ự.c anh cọ tới cọ lui, hai người không ở bên nhau đã một tuần, giờ cô chỉ muốn dính lấy anh.
Bất lực là cô nhanh chóng bị người đàn ông kéo ra, người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú: "Đừng làm loạn, đứng thẳng dậy, anh hỏi em, một tuần nay sao em không quan tâm đến anh?"
Nghĩ tới một tuần qua cô không chú ý đến mình, rõ ràng anh ở ngay bên cạnh, anh vẫn băn khoăn không biết có phải cô không cần anh nữa, muốn rời xa anh, vừa nghĩ như thế thì như có ngọn lửa thiêu đốt, làm thế nào cũng không dập được.
Nhìn người trước mặt cúi đầu im lặng, tim anh nhói lên, nếu hôm nay anh không tình cờ gặp cô, có lẽ cô đã quên mất người bạn trai này.
Anh giật mình hoảng hốt, nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô thật sâu, đợi một lúc không thấy cô nói lời nào, anh mím môi xoay người bước đi.