Quả thật là dạo này cô kiệt sức, hao tổn sức lực, giống như điện thoại di động không đủ pin ấy, lúc nào cũng không thể luôn tràn đầy năng lượng.
Kinh doanh?
Cả nhà họ Thẩm đều choáng váng.
Họ chưa bao giờ nghĩ cô gái bé nhỏ của nhà mình sẽ làm kinh doanh, mặc dù người trong gia đình đều làm trong quân đội, cơ quan, xí nghiệp nhà nước lớn, có công việc ổn định. Nhưng suy nghĩ của họ khá cởi mở, xung quanh họ cũng có rất nhiều người đang kinh doanh, tình hình hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều, chắc chắn trong tương lai sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Đứa trẻ có cách nghĩ của riêng mình là một điều tốt, nhưng họ vẫn hơi lo lắng cô là con gái liệu có quá vất vả hay không.
Sau khi tỉnh táo lại, mọi người lần lượt bày tỏ sự hiểu biết và ủng hộ.
Sau đó còn bảo Giang Noãn giải thích tình hình kinh doanh của cô một cách chi tiết.
Sau đó tất cả mọi người đều bị sốc trước những lời Giang Noãn nói.
Họ không ngờ rằng cô đã mở một cửa hàng ở phố Hiên Minh, còn có một cửa hàng sản xuất quần áo quy mô nhỏ, tiền lãi một ngày nhiều hơn lương của họ mấy năm, điều đó cũng cho họ thấy sức tiêu dùng mạnh mẽ của người dân hiện nay.
"Thế nên cháu muốn nghỉ việc ở bộ phận tuyên truyền, cháu thực sự rất thích thiết kế quần áo. Cháu cảm thấy rất có thành tựu khi người khác mặc trang phục do cháu thiết kế, cháu sẽ không hối hận về lựa chọn của mình." Giang Noãn nói ra suy nghĩ thực sự trong lòng của mình.
Ông ngoại Thẩm xoa đầu Giang Noãn, cười nói: "Noãn Noãn à, cháu đã trưởng thành và có những thứ muốn theo đuổi của riêng mình. Bọn ông ủng hộ sự lựa chọn của cháu, nhưng khi gặp khó khăn nhất định phải nói cho bọn ông biết, đừng gắng gượng quá."
Bà ngoại Thẩm gật đầu: "Đúng vậy, có điều cháu không được làm cho mình mệt mỏi, nên chú ý sức khỏe và nghỉ ngơi nhiều hơn. Chắc hẳn trong khoảng thời gian này cháu rất mệt, ngày mai bà sẽ mua một con gà mái già về làm canh cho cháu, bồi bổ sức khỏe..."
...
Giang Noãn nghiêm túc nghe lời dặn dò của cả nhà, ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Dung đột nhiên nghĩ tới một chuyện, bèn nói với mọi người: "Gia đình Hứa Nhã sắp chuyển tới Bắc Kinh rồi đấy, cô ấy bảo con chú ý xem ở Bắc Kinh có công việc nào thích hợp với Lị Lị không, không thì công việc ở bộ phận tuyên truyền của Noãn Noãn đó để lại cho Lị Lị nhé."
Vì lý do công việc nên vợ chồng Hứa Nhã mới phải chuyển nhà đến Bắc Kinh, lần trước Hứa Nhã về đã mua một căn nhà dành cho một gia đình ở rất gần khu quân sự, cũng để tiện cho việc chăm sóc ông nội Hứa.
Mọi người trong nhà họ Thẩm đều có công việc, hai gia đình vốn có mối quan hệ tốt đẹp. Chu Dung, Hứa Nhã và mẹ của Giang Noãn là những người bạn thân lớn lên cùng nhau. Hiện tại Hứa Yến và Giang Noãn đang quen nhau, mối quan hệ của hai nhà trở nên thân thiết hơn, vì vậy Chu Dung cũng không cần suy nghĩ nhiều mà đã nói ra điều đó.
Mọi người cũng không có ý kiến.
Chu Dung chợt nghĩ tới quan hệ giữa Giang Noãn và Triệu Lị Lị hình như không tốt lắm, nếu như Noãn Noãn không muốn thì cũng không sao, dù sao con gái nhà mình mới là quan trọng nhất, nên bà ấy hỏi ý kiến của Giang Noãn.
Nghe thấy giọng điệu thận trọng của mợ mình, Giang Noãn mỉm cười gật đầu: "Được ạ, cháu không có ý kiến." Hơn nữa lần trước Triệu Lị Lị đã giúp cô một việc lớn.
...
Sáng hôm sau, Giang Noãn đến đơn vị sớm để nói với lãnh đạo về việc mình từ chức và sẽ có người thay thế mình.
Thủ tục sẽ sớm được giải quyết.
Lúc cô quay về văn phòng thu dọn đồ đạc ở chỗ ngồi của mình, Lý Nguyên Nguyên và Trang Nghiên mới tới.
Lý Nguyên Nguyên khó hiểu nhìn hành động dọn dẹp của Giang Noãn: "Noãn Noãn à, sao cậu lại dọn hết mọi thứ trên bàn đi thế?"
"Tớ không làm ở đây nữa, cũng không phải quyết định tạm thời. Tớ sẽ nói cho các cậu biết lý do sau khi tan sở." Giang Noãn cho cô ấy một ánh mắt trấn an.
"Hả? Sao đột nhiên vậy... Tớ buồn đấy, không nỡ để cậu đi, tớ còn muốn cùng cậu ăn cơm mỗi ngày, cùng nhau tan làm..." Lý Nguyên Nguyên càng nói càng thấy buồn, nước mắt chực trào rơi.
Trang Nghiên cũng mang vẻ mặt buồn bã, nghẹn ngào nói: "Tớ cũng không nỡ để cậu đi..."
Giang Noãn hơi dở khóc dở cười khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của hai người họ, cô đành an ủi: "Tớ có đi đến nơi đất khách quê người đâu mà, chỉ là tớ có lựa chọn khác thôi. Sau này chúng ta vẫn có thể thường xuyên ăn cơm cùng nhau, nhà của chúng ta lại rất gần nhau nữa, đừng buồn..."
"Hiện tại cậu không thể nói cho bọn tớ biết nguyên nhân sao?" Lý Nguyên Nguyên sụt sịt mũi hỏi.