Thời gian cứ thế trôi dần, từ thu sang đông, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Giang Noãn đang tựa trên giường đắp chăn bông dày cộm đọc sách, đọc một lúc cô đột nhiên nâng sách lên, trong lòng nghĩ đến một người đã lâu không liên lạc với mình.
Tính ra từ ngày Hứa Hứa Yến nhận nhiệm vụ đã gần ba tháng, trừ một cuộc điện thoại tháng đầu tiên thì chưa từng gọi lại, đã hơn hai tháng cô không nhận được một cuộc gọi nào của Hứa Yến.
Lúc đầu cô rất tức giận, rõ ràng đã nói một tháng có thể gọi điện ít nhất một hai lần, bây giờ đã lâu như thế, không có một cuộc điện thoại nào, hơn nữa cũng không trả lời thư cô gửi, cứ như đá chìm xuống biển.
Nhưng đợi lâu như vậy mà không có một cuộc điện thoại hay một lá thư nào, Giang Noãn không khỏi nghĩ theo hướng xấu, anh Hứa Yến, anh ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu chứ?
Cô rất chú ý đến tin tức trong nước, tự nhiên cũng quan tâm đến hầu hết các tờ báo có trận động đất lớn ở thành phố Cát Lâm hai ngày trước, qua một đêm, nhiều tòa nhà bị san bằng, thương vong nghiêm trọng, mọi người xung quanh đều xôn xao bàn tán về chuyện này, Giang Noãn cũng tiếp tục chú ý.
Cả nước vận động ủng hộ, nhiều người ở Bắc Kinh đã tự nguyện quyên góp rất nhiều vật liệu vận chuyển đến thành phố Cát Lâm, bọn Giang Noãn cũng mua rất nhiều thực phẩm, quần áo, v.v., chất đầy một số xe tải lớn, gửi họ đến thành phố Cát Lân.
Cô biết nơi Hứa Yến làm nhiệm vụ là ở thành phố Liêu Ninh, nơi này rất gần thành phố Cát Lâm, cũng bị ảnh hưởng bởi trận động đất, nhưng trận động đất không mạnh lắm, cũng không có ai bị thương.
Giang Noãn đoán đội quân của Hứa Yến có thể đã được cử đến đó cứu trợ thiên tai.
Chẳng lẽ anh đã bị thương trong quá trình cứu trợ thiên tai? Giang Noãn càng nghĩ càng thấy lo lắng, chỉ ước mọc thêm đôi cánh bay đến đó xem thế nào.
...
Trong khu phòng đơn của bệnh viện quân y Bắc Kinh.
Y tá đặt bữa trưa lên bàn bên cạnh giường bệnh rồi rời đi, trên giường bệnh có một người đàn ông đẹp trai, lông mày như kiếm, khí chất lạnh lùng tựa vào giường, nhưng sắc mặt tái nhợt, trông rất yếu ớt.
"Trung đội trưởng Hứa, tay của anh không tiện, Trương Phong không có ở đây, tôi giúp anh nhé."
Hạ Vi lo lắng nhìn người đàn ông trên giường quấn băng gạc che đầu và cánh tay, sắc mặt rất tái nhợt, ngày hôm qua vừa trải qua ca phẫu thuật, cô ta không nhịn được bèn nói.
Suy đoán của Giang Noãn chỉ đúng một nửa, sau khi Hứa Yến gọi điện cho Giang Noãn lần đầu tiên, anh được cử đến thành phố Cát Lâm làm nhiệm vụ, nhiệm vụ khẩn cấp, bên đó cũng không có phòng thông tin để anh liên lạc với Giang Noãn, thư Giang Noãn gửi đến quân đội thành phố Liêu Ninh, vì vậy hai người đã không liên lạc với nhau hơn hai tháng.
Chỉ một lúc trước khi trận động đất xảy ra vào đêm hôm trước, Hứa Yến cảm giác được có nguy hiểm, kịp thời đánh thức những đồng đội còn đang ngủ say, bọn họ có nhiều người đi làm nhiệm vụ, phòng ngủ cũng phân tán.
Người bị đánh thức cố gắng gõ vào nồi sắt, muốn đánh thức càng nhiều đồng đội. Hứa Yến chạy đến một nơi ở xa hơn, xa đến nỗi có thể không nghe thấy âm thanh từ đây, nơi đó có mấy quân đoàn trưởng già lớn tuổi thính lực không nghe rõ lắm.
Khi anh đến nơi, chấn động từ mặt đất dưới chân càng ngày càng mạnh, căn nhà trước mặt rung lên vài lần, Hứa Yến vội vàng chạy vào hét lớn mấy tiếng, mấy quân đoàn trưởng trong nhà mới phản ứng lại, vội vàng chạy ra. Hứa Yến kéo ông quân đoàn trưởng chạy chậm một bước, thấy xà nhà trong nhà đổ xuống, Hứa Yến vội kéo ông quân đoàn trưởng tránh ra, nhưng vừa tránh được thì tảng đá lớn trong nhà lăn mạnh xuống.
Hứa Yến che cho ông quân đoàn trưởng, sau khi hai người rời khỏi căn nhà, khuôn mặt và quần áo của Hứa Yến đẫm máu, không chống đỡ được nữa ngã xuống đất.
Ngay trước khi hôn mê, tay phải của anh che n.g.ự.c trái, trong túi áo trước n.g.ự.c trái lộ ra nửa tấm ảnh đen trắng…