Giang Noãn thấy cô bán hàng lộ ra tám con răng ố vàng, cô hiểu hết, để cho nhân viên bán hàng cầm quần áo cô chọn, không làm mà đòi có ăn, dù sao những bộ quần áo đó cũng được trích hoa hồng.
Cô chọn một chiếc áo len mỏng mềm mại cho Hứa Yến, chọn mỗi chiếc cùng kiểu với màu đen, xám và xanh đậm.
Cô cũng lấy ba cái quần, tất cả đều màu đen, quần ở đây không được đẹp mắt, trừ màu đen thì những cái khác có màu không đẹp. Mặc dù ba chiếc quần đen cô chọn là loại bình thường nhưng may là chất vải vừa vặn, miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Khi trở về Bắc Kinh, phải cùng Hứa Yến đến cửa hàng của Lộ Nhất Hoà mua quần áo, các kiểu quần áo của cửa hàng Lộ Nhất Hoà được cô góp ý và đề xuất làm ra rất tốt.
Nhân viên bán hàng họ La cầm đầy quần áo, cười như sắp bay lên trời, nhưng cô ấy ăn nói khéo léo, giống như bây giờ nhìn thấy quần áo Giang Noãn chọn đều là quần áo nam giới, cô ấy nói: "Cô gái, cô đang chọn quần áo cho chồng à? Cô đối xử với chồng thật tốt, chồng cô cưới được cô là phúc phần ba đời của anh ấy, thật sự khiến người khác hâm mộ!"
Ai chẳng thích nghe những lời hay ý đẹp, đúng không? Cô vẫn ổn, nhưng chắc người đàn ông c.h.ế.t bầm kia sẽ vui c.h.ế.t mất. Dù lúc này anh chỉ là bạn trai của cô, nhưng nghe thấy danh xưng chồng này cô lại cười tươi vui vẻ, không sửa lời của nhân viên bán hàng.
Cô tiếp lời nhân viên bán hàng với tâm trạng vui vẻ: "Chẳng thế còn gì? Anh ấy thực sự may mắn."
Trong lúc nói chuyện, Giang Noãn còn chọn mấy cái quần lót nam, mấy đôi tất.
Sau đó đến khu phụ nữ, tiếp tục mua, mua, mua!
Chị gái họ La đi theo Giang Noãn từng bước, chỉ cần khách hàng do cô ấy phụ trách, không phải khu vực cô ấy phụ trách đều sẽ nhận được hoa hồng như nhau, chị gái họ La cười không khép được miệng, hôm nay cô ấy đã kiếm được nhiều tiền!
Những lời tốt đẹp của chị gái họ La tuôn ra ào ào như không muốn tiền, Giang Noãn nghe xong toàn thân thoải mái, nhân viên bán hàng nên làm như vậy.
Quần áo trong khu quần áo nữ đều là loại bình thường, không cái nào hơn được quần áo của cô, cô không thích.
Cô chỉ chọn quần đen bó sát, áo lông cừu cổ chữ V màu đen.
Cô có ánh mắt nhạy bén, chọn rất nhanh, chọn nhiều như thế cũng chưa tới nửa tiếng.
Giang Noãn nhìn đống quần áo trên tay chị gái họ La, nghĩ đã đủ rồi, trực tiếp đến quầy thanh toán.
Một số quần áo không yêu cầu phiếu vải, cô đã chi tổng cộng một trăm bốn mươi ba đồng, một phiếu vải bốn mươi tám thước.
Cô là một người phụ nữ giàu có, không thiếu tiền cũng không thiếu phiếu, cô nhanh chóng đếm phiếu đưa cho nhân viên thu ngân.
Chị gái họ La ở bên cạnh xếp quần áo ngay ngắn, tươi cười đưa Giang Noãn ra cửa, mỉm cười nhìn Giang Noãn rời đi.
Trương Phong thấy Giang Noãn xách mấy túi lớn, vội bước qua cầm hộ đặt lên ghế sau xe, không nhịn được cảm thán trong lòng: Nhu cầu mua sắm của phụ nữ đúng là mạnh, mới nửa tiếng ngắn ngủi đã mua nhiều đồ như thế! Trung đoàn trưởng nuôi vợ không dễ! Ài, thà độc thân còn hơn!
Anh ấy còn chưa kịp bước lên xe, Giang Noãn đã nói: "Đồng chí Trương, tôi muốn mua một ít xương heo và rau, tôi muốn nấu canh xương cho anh Hứa Yến bổ sung dinh dưỡng, như vậy tiện cho việc lành vết thương, chắc ở hợp tác xã mua bán sẽ không có, phiền anh đưa tôi tới chợ đen."
Trương Phong vội vàng gật đầu đáp: "Được, chợ đen ở trong ngõ đó, tôi đi cùng cô."
Lúc này, Trương Phong lại cảm thán trong lòng: Có bạn gái vẫn hơn, có cô vợ xinh đẹp quan tâm mình như thế, thật sự rất hạnh phúc, anh thật sự rất hâm mộ trung đoàn trưởng! Cho dù vợ tiêu nhiều hơn một chút thì có làm sao!
Anh ấy đã quyết định, mình phải dành dụm tiền, tương lai cho vợ tiêu.