Tính cách của Lưu Tiểu Mỹ rất vui vẻ, lại xinh đẹp, Giang Noãn và cô ấy ở chung hòa hợp thoải mái nên cô đồng ý.
Tuổi tác hai người không chênh lệch bao nhiêu, lại rất hay nói chuyện, nói đến chủ đề Lưu Tiểu Mỹ đi xem mắt, Giang Noãn hơi khó hiểu hỏi: "Tiểu Mỹ, cậu mới mười bảy tuổi, làm gì phải đi xem mắt sớm như thế, còn cố ý mua quần áo, cậu đã từng gặp người đàn ông đó chưa?"
Chỉ thấy Lưu Tiểu Mỹ bất lực thở dài: "Tớ cũng chưa muốn kết hôn sớm như thế, nhưng đối tượng xem mắt là người mẹ kế giới thiệu, mẹ kế thường đối xử tốt với tớ, tớ không tiện từ chối."
Mỗi gia đình đều có một quyển kinh khó đọc, dù Giang Noãn cảm thấy mẹ kế của cô ấy đối xử là lạ với cô ấy, nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của cô, cô nói: "Nếu không thích hợp thì thôi, cũng không cần phải thấy có lỗi, cuộc của cậu là của cậu."
Lưu Tiểu Mỹ đồng ý, cười nhẹ nhàng: "Đúng vậy, tớ mua quần áo mới cũng không phải hoàn toàn vì buổi xem mắt, tớ cũng muốn làm đẹp, như thế tâm trạng sẽ tốt hơn."
Giang Noãn gật đầu đồng ý, trong lúc nói chuyện bọn họ đã đến trung tâm thương mại, quần áo trong trung tâm thương mại khác với lúc Giang Noãn đến bốn ngày trước, chắc đã đổi kiểu mới.
Bộ quần áo trông đẹp hơn lần trước rất nhiều, cô chỉ nhìn lướt qua đã chọn cho Lưu Tiểu Mỹ vài bộ quần áo phù hợp với cô ấy.
Chị gái họ La đang ngồi ở khu quần áo nam, từ xa đã nhìn thấy Giang Noãn đang ở khu quần áo nữ, hai mắt cô ấy sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh Giang Noãn, vẫn nở nụ cười lộ tám cái răng, nhiệt tình nói: "Cô gái, đến mua sắm cùng bạn à, thích bộ nào tôi lấy cho cô, có thể mặc thử xem có vừa không."
Giang Noãn cũng nhớ cô ấy, một nhân viên bán hàng có thái độ rất tốt và ăn nói khéo léo.
Giang Noãn bảo chị gái họ La mang mấy bộ quần áo cô thích đến, đẩy Lưu Tiểu Mỹ đi thử từng hộ.
Lưu Tiểu Mỹ ngẩn người, cảm thấy có chút thần kỳ, nhân viên bán hàng ở đây sao lại khác với những gì cô ấy tưởng tượng thế nhỉ, không phải kiêu căng ngạo mạn, vênh váo tự đắc, coi thường khách hàng à?
Cô ấy tỉnh táo lại, cầm lấy bộ quần áo mà chị gái họ La đưa cho vào phòng thử đồ.
Mấy bộ Giang Noãn chọn rất phù hợp với cô ấy, chiếc áo len cổ lọ màu trắng bó sát làm nổi bật vòng eo thon thả của cô ấy, kết hợp với áo khoác len dài đến đầu gối màu cà phê và quần đen, tôn lên vòng eo cân đối của cô ấy, mà hôm nay cô ấy đi một đôi giày mũi nhọn, vì vậy trông rất có khí chất.
Vốn dĩ cô ấy chỉ muốn mua một chiếc áo khoác, nhưng cô ấy thích cả bộ quần áo này đến nỗi mặc vào không muốn cởi ra, hơn nữa năm nay cô ấy chưa mua bộ quần áo nào, Lưu Tiểu Mỹ cắn răng, chịu đau mua tất!
Lưu Tiểu Mỹ nhìn chị gái bán hàng vẫn tươi cười thân thiện đưa họ ra cửa, vẫy tay chào tạm biệt, hoan nghênh lần sau lại đến.
Trong thời tiết gió lạnh cô ấy thấy hỗn loạn, thái độ phục vụ... quá ổn.
Sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, họ đến chợ đen mua đồ ăn ngon sau đó quay trở lại bệnh viện.
Khi Giang Noãn đến gần cửa phòng bệnh, nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra, nghe có vẻ rất đông người, cô nghĩ chắc là lãnh đạo của anh hoặc là đồng đội của anh.
Cô vừa định gõ cửa thì đột nhiên nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo dịu dàng, cô ta dịu dàng nói: "Trung đoàn trưởng Hứa, sau khi tháo chỉ anh định quay về Bắc Kinh đúng không, tôi có một buổi biểu diễn cũng phải tới Bắc Kinh, tôi muốn đi thăm dì ở Bắc Kinh trước, vì vậy tôi đã nộp đơn cho bộ đội rồi, hôm nay xuất phát, hay tôi đi cùng bọn anh nhé, trên đường cũng có bạn."
Giang Noãn nghe xong vẻ mặt không cảm xúc, cười khẩy, ha, suy nghĩ trong lòng rõ ràng như vậy, sợ không ai nhìn ra à? Chẳng lẽ cô ta không biết Hứa Yến đã có bạn gái à? Giác quan thứ sáu nhạy bén của Giang Noãn nói cho cô biết chắc chắn cô ta biết, cũng biết cô đã đến thành phố Liêu Ninh, bởi vì cô ta nói “các anh” với giọng điệu làm bộ làm tịch của cô ta.
Mặc dù biết Hứa Yến sẽ không quan tâm cô ta, nhưng Giang Noãn vẫn hơi tức giận, cô không ghét trà xanh cao cấp và thảo mai có đạo đức có điểm mấu chốt, nhưng cô thực sự ghét những người rẻ mạt biết rõ người đó có bạn gái mà vẫn cố sấn tới.
Cô kìm chế tính khí kiên nhẫn gõ cửa hai lần, sau đó trực tiếp mở cửa.