Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 176



Bỗng nhiên treo lơ lửng trên không trung, Giang Noãn giật mình, cả giày bông trên chân cũng rơi ra, cô thấp giọng kêu một tiếng, hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân quấn chặt lấy eo anh, anh kích động ôm cô bằng một tay xoay vòng vòng.

Cô không khỏi bật cười, nhưng chú ý đến cánh tay gãy của anh, cô vỗ vỗ lưng anh mắng: "Tay anh còn chưa khỏi đâu đấy! Cẩn thận!"

Hứa Yến ngoan ngoãn ôm cô ngồi ở trên giường, anh thở hổn hển, rõ ràng là rất kích động, từ trên mặt đỏ bừng đến cả vành tai cũng có thể nhận ra, dường như cả người anh bị mây mềm quấn lấy, mọi thứ đều không chân thực.

Anh lại xác nhận lại với cô: "Noãn Noãn, vừa rồi em đã đồng ý lấy anh sao?"

Giang Noãn đang ngồi ở trên người anh, lười biếng vòng tay qua cổ anh, nhìn dáng vẻ lo lắng thấp thỏm của anh, cô cười phì, bàn tay xoa xoa vành tai nóng bỏng của anh, dịu dàng nói: "Em đồng ý, nhưng phải đợi đến ngày em được 18 tuổi mới có thể đi đăng ký kết hôn. Ừm... tính ra vẫn còn nửa năm nữa đấy! Mà anh còn phải bù đắp cho em một lễ cầu hôn chính thức nữa!"

Hứa Yến nhìn đôi môi hồng của bé con yêu kiều đang khép mở, lắng nghe câu trả lời chắc chắn của cô. Lúc này, trong lòng anh dường như có hàng ngàn bông hoa rực rỡ đang nở rộ.

Anh lại hỏi: "Noãn Noãn, em thực sự đồng ý sao?"

"Thật sự, rốt cuộc anh có nghe thấy em nói gì không thế, sao anh cứ ngây ngốc như vậy... ưm..."

Những lời mắng yêu của Giang Noãn biến mất ngay lập tức, thay vào đó là tiếng ngâm nga không thể kiểm soát được do nụ hôn sâu và dài của người đàn ông mang đến.

Hơi thở nóng bỏng của Hứa Yến phả vào mặt cô, nhiệt tình ngứa ngáy, còn có mùi rượu nồng nặc, Giang Noãn không nhịn được khẽ rên rỉ liên tục, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh, hai người càng dính chặt vào nhau hơn.

Chiếc áo len của Giang Noãn là kiểu dáng ngắn, cô giơ tay ôm lấy Hứa Yến, làn da mỏng manh và mềm mại quanh eo cô lộ ra, tay trái của Hứa Yến chậm rãi trượt từ lưng xuống eo cô.

Lần đụng chạm này khiến cả hai người đều run rẩy, Giang Noãn cảm thấy bàn tay anh quá nóng, như muốn đốt cháy cô, cô sốt ruột đẩy lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh ra, nhưng cô lại quá yếu nên không có tác dụng gì, mà lưỡi của cô còn đang bị mút thật sâu, phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai nóng...

Sau một nụ hôn thật dài và thật sâu, Hứa Yến mới kìm chế rút ra khỏi miệng Giang Noãn, nhìn cô gái xinh đẹp yêu kiều như bông hồng trong vòng tay anh, trái tim anh như tan chảy, tay trái đang ôm eo cô nhẹ nhàng vân vê, khuôn mặt cọ vào chiếc cổ trắng mềm, mịn màng của cô, không nhịn được mà bật cười.

Giang Noãn ngứa cổ vì bị hơi thở nóng bỏng của anh phả vào, cô dùng hai tay ôm lấy mặt anh, cố gắng kéo anh ra.

Cô có chút nóng nảy trước nụ hôn của tên cuồng hôn này, anh hôn quá lâu, mọi người ăn cơm ở bên ngoài đều về ngủ hết rồi, lưỡi của cô bị đau nhức rồi kia kìa.

Khuôn mặt của Hứa Yến bị cô giữ chặt, anh thuận thế nghiêng mặt hôn vào lòng bàn tay cô, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng chăm chú nhìn cô, như để chứng minh một lần nữa tất cả những chuyện này không phải là mơ, anh hỏi cô lần nữa: "Bé con, em đã đồng ý rồi đúng không?"

Sao anh ấy lại lặp lại câu hỏi này một lần nữa thế hả giời? Cô sắp bị anh hỏi đến phiền rồi đây này, cô dùng hai tay kéo mặt anh ra, tức giận nói: "Anh còn muốn hỏi mấy lần nữa hả! Nếu anh mà còn hỏi thì em sẽ rút lại những gì vừa hứa!"

"Không được hối hận, anh sẽ không hỏi nữa..."

Nghe giọng nói tủi thân của anh, Giang Noãn bất lực đáp lại: "Là thật, là thật..."

...

Sáng sớm hôm sau, Hứa Yến phấn chấn cầm bản báo cáo kết hôn đến quân đội mà anh đã viết sau khi đưa Giang Noãn về nhà vào đêm qua.

Chính ủy quân đội nhìn Diêm Vương Hứa vốn thường ngày lạnh lùng đi vào phòng làm việc của mình với nụ cười trên môi, ông ấy rất kinh ngạc, còn muốn đi ra ngoài xem xem có phải mặt trời mọc từ phía tây hay không, sao lại trông ảo đến vậy?

Mãi đến khi tên nhóc này giao báo cáo kết hôn ra, ông ấy mới hiểu, hóa ra là đòi lấy vợ! Thảo nào vui vẻ thế, một việc hạnh phúc lớn như vậy mà!

Chính ủy liên tục nói lời chúc mừng, Hứa Yến khẽ cong môi cảm ơn ông ấy.

Chính ủy mỉm cười nói: "Tiểu Hứa à, có thể báo cáo phải mất khoảng một tháng mới được cơ quan quân đội phê duyệt, cậu có vội không? Nếu vội thì tôi có thể thúc giục hoàn thành trong nửa tháng. À đúng rồi, cậu có muốn xin nhà ở trong đơn vị đồn trú không? Tôi sẽ làm báo cáo cho cậu."

Hứa Yến gật đầu: "Khá vội ạ, làm phiền thủ trưởng rồi. Nhà ở cũng phiền thủ trưởng làm báo cáo giúp tôi với ạ." Nếu như đến lúc đó anh ở trong quân đội quá bận rộn, khi bé con nhớ anh mà đến đơn vị đồn trú cũng có nơi để nghỉ.

"Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà. Khi nào hai người kết hôn thế, tôi có thể phê duyệt cho cậu nghỉ phép kết hôn."

"Vẫn còn nửa năm nữa ạ, khi đó tôi sẽ xin nghỉ phép."

Chính ủy:...

Ông ấy còn tưởng rằng nửa tháng nữa anh sẽ kết hôn, nhưng không ngờ còn phải... nửa năm nữa? Đây mà là vội à, con mẹ nó đây mà là vội à!