Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 183



Sau khi đánh răng rửa mặt sạch sẽ, Giang Noãn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn kỹ bản thân một lượt, cô thật sự không cần trang điểm gì cả. Làn da trắng nõn mềm mại, nước da hồng hào, là một cô gái tràn đầy hơi thở thanh xuân không ai sánh bằng, hoàn toàn không cần trang điểm nên cô chỉ bôi một lớp son môi mỏng.

Mở tủ quần áo ra, cô không thèm nghĩ ngợi đã lấy ra bộ quần áo mua trong buổi hẹn hò đầu tiên với Hứa Yến.

Thay quần áo xong, cô cất giấy tờ tùy thân vào trong túi xách, thu dọn mọi thứ xong xuôi mới nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa.

Trước cửa nhà, Hứa Yến đã đợi sẵn ở cửa, nhìn bộ quần áo của Hứa Yến, Giang Noãn mỉm cười, làm nũng: "Anh Hứa Yến, anh nhìn bộ đồ chúng ta đang mặc xem, là đồ đôi đó nha, có phải chúng ta rất tâm linh tương thông đúng không! Rất ăn ý!"

Anh cũng mặc bộ đồ đó, cả người trông rắn rỏi và thẳng tắp, vô cùng đẹp trai!

Hứa Yến xoa đầu cô và “ừm” một tiếng rồi cười đáp lại.

Hai người đến Cục dân chính, hôm nay không có nhiều người, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Hai người đọc lời tuyên thệ của Cục dân chính, sau đó ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, hoàn thành mọi thủ tục trong vài phút ngắn ngủi.

Giang Noãn từ Cục dân chính đi ra có chút lâng lâng, lúc này cô cảm thấy có chút không chân thực, đăng ký kết hôn nhanh như vậy hả? Cô đã là một người có gia đình rồi ư?

Cô nhìn xuống tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, rất đơn giản, không cần ảnh, chỉ là một tờ giấy đỏ. Mặt trước là tên của hai người, có vài dòng chữ, như là “tự nguyện kết hôn” các kiểu, mặt sau rất đơn giản với hai bông hồng, trên giấy đăng ký kết hôn còn có vài ký tự, con dấu chính thức là “Ủy ban Cách mạng”.

Hứa Yến mặt mày tươi cười nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn, sau khi đọc đi đọc lại, anh mới hài lòng đặt nó xuống, lúc này anh mới để ý thấy người bên cạnh anh dường như im ắng hẳn.

Anh rũ mắt nhìn thấy vẻ mặt thất thần và hoang mang của bé con, trái tim khẽ nhói lên, nụ cười trên mặt cũng từ từ biến mất. Trong lòng anh tràn ngập hoảng sợ và sợ hãi, cô ấy đang... hối hận vì đã kết hôn với mình sao?

Hứa Yến mím môi, suy nghĩ xoay chuyển, hiện tại cô không còn có cơ hội để hối hận nữa, bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, cả đời này cũng không thể xa rời nhau...

Lúc này Giang Noãn mới điều chỉnh lại tâm trạng, cô chỉ cảm thấy có chút không chân thực, không ngờ mình tuổi còn trẻ mà đã kết hôn, nhưng cũng không phải vấn đề gì to tát, bởi vì cô yêu anh và tự nguyện kết nghĩa vợ chồng với anh.

Cô bật cười, sau đó ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Hứa Yến, cô giật mình, nhưng giây sau anh đã bình thường trở lại.

Giang Noãn nắm lấy tay anh, lo lắng hỏi: "Ông xã à, anh không khỏe sao?"

"Em gọi anh là gì?" Tim Hứa Yến đập dữ dội như sắp không khống chế được mà nhảy ra ngoài, anh đã nghe thấy gì? Ông xã? Chẳng phải nó có nghĩa là chồng sao?

Giang Noãn nắm lấy cánh tay anh, ngọt ngào nói: "Em gọi anh là ông xã, ông xã có nghĩa là chồng, anh là chồng hợp pháp của em, là ông xã thân yêu của em!"

Tâm trạng của Hứa Yến trong phút chốc kích động, anh vui mừng phấn khởi, cả trái tim như ngâm mình trong suối nước nóng, thật ấm áp, điều đó có nghĩa là cô không hối hận khi đã kết hôn với anh!

Lúc này, trái tim bất an của anh cuối cùng cũng rơi xuống.

"Giấy đăng ký kết hôn này đơn giản đến mức không có ảnh, hôm nay chúng ta đi chụp ảnh đi, chụp một cái để làm kỷ niệm!"

Hứa Yến nghe giọng nói vui vẻ của Giang Noãn, nụ cười mới biến mất lập tức xuất hiện trở lại, so với lúc trước còn xán lạn hơn. Anh cười ngây ngốc một lúc lâu, mãi đến khi Giang Noãn mất kiên nhẫn véo cánh tay anh, hỏi anh tại sao lại không lên tiếng.

Lúc này anh mới nhanh chóng hoàn hồn lại và trả lời: "Được! Chụp thêm vài tấm nữa!"