Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 209



Bọn Giang Noãn ở Thượng Hải sáu ngày, chiều ngày thứ bảy thu dọn đồ đạc trở về.

Các cô đã mua rất nhiều thứ, mua nhiều nhất là ở Tân Thế Giới vào ngày đầu tiên, chúng được gửi về nhà cùng ngày hôm đó.

Mấy hôm sau ăn uống vui vẻ và không ngừng mua sắm, nhưng mua sắm đồ lặt vặt, cứ như vậy, lúc đi xách vali nho nhỏ, khi quay về là một vali cực lớn.

Tết ngày càng đến gần, người đông kinh khủng, cả bốn người tìm đến toa giường nằm, ngồi xuống ngay lập tức, thở hổn hển, thực sự đã kiệt sức.

Chuyến tàu chậm rãi khởi hành, nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ toa tàu, một mảng sáng vàng lớn từ trên cao chiếu xuống như hàng ngàn mũi tên vàng, thật mơ mộng và lãng mạn.

Giang Noãn có tâm trạng tốt thưởng thức cảnh đẹp, lúc này mấy người họ thản nhiên tán gẫu.

Lý Nguyên Nguyên nói: "Ngày mai sẽ về đến nhà rồi, tớ nhớ cha mẹ, anh trai và chị dâu quá. He he, chắc là chuyển phát nhanh về đến nhà rồi nhỉ, đã một tuần rồi mà. Ngày mai về đến nhà tớ sẽ chia sẻ những món quà tớ đã mua, chắc chắn họ sẽ rất thích nó!"

"Noãn Noãn à, cậu mua nhiều thứ cho chồng của cậu như vậy, chắc anh ấy hạnh phúc c.h.ế.t mất!"

Kẹo sữa thỏ trắng mà Giang Noãn vừa cho vào miệng đã bị Lý Nguyên Nguyên doạ sợ suýt chút nữa nuốt không trôi.

Tính toán ngày, Hứa Yến... anh ấy đã thi kiểm tra đánh giá xong và trở về nhà vào ngày hôm kia rồi, mà cô bị những lời nhớ anh, không nỡ xa anh, ngoan ngoãn chờ anh về nhà của mình vả mặt.

Trong một tuần anh đi vắng, cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở Thượng Hải, ngoại trừ việc cô sẽ nhớ anh vào ngày đầu tiên đi mua sắm, lúc cô mua sắm áo, quần và giày dép, cô sẽ nghĩ xem liệu anh mặc có đẹp hay không, còn những ngày sau cô đã hoàn toàn quên mất người chồng thân yêu của cô lên chín tầng mây rồi.

Nhưng ngày đầu tiên nhớ anh thì cũng là nhớ mà nhỉ? Không đủ hả? Vậy thì bây giờ cô lập tức nhớ đến anh, nhớ anh, rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh. Không biết anh thi kiểm tra đánh giá thế nào rồi, có mệt không, ở đó có ăn ngon không, có ngủ ngon không... Càng nghĩ càng nhiều, càng muốn nhìn thấy người chồng thân yêu của mình ngay lập tức.

...

Vào hai ngày trước, Hứa Yến cùng một nhóm binh sĩ ra ngoài tỉnh tham gia kỳ thi kiểm tra đánh giá ngồi tàu hoả trở về Bắc Kinh.

Vì địa điểm thi kiểm tra đánh giá không xa Bắc Kinh lắm nên chỉ mất năm tiếng đi tàu, họ được sắp xếp ngồi ghế cứng.

Có ba anh quân nhân ngồi cạnh và đối diện với Hứa Yến, họ cùng cấp với Hứa Yến, lớn tuổi hơn Hứa Yến một chút, họ đều trực thuộc quân đội Bắc Kinh nhưng không phải ở sở chỉ huy. Bốn trung đoàn lớn trong quân khu Bắc Kinh được chia thành bốn khu vực ở phía Đông Tây Nam Bắc của thành phố, trung đoàn thứ nhất là sở chỉ huy, đóng tại phía Tây thành phố, tức là quân đội nơi Hứa Yến làm việc.

Trung đoàn trưởng ngồi đối diện anh là Lý Đại Tráng, anh ấy nhìn vẻ mặt của Hứa Yến và cảm thấy Hứa Yến không còn lạnh lùng như lúc ở địa điểm thi kiểm tra đánh giá nữa. Tuy rằng lúc này anh không cười, nhưng mặt mày lại có chút vui mừng.

Lý Đại Tráng nhớ tới có một lần mình đi ngang qua giường của Hứa Yến khi anh đang nghỉ ngơi trong ký túc xá, lúc đó Hứa Yến đang yên lặng ngồi trên giường, trên tay cầm một tấm ảnh, khóe miệng hơi nhếch lên. Anh ấy có thị lực tốt nên liếc nhìn một cái thấy trên ảnh là một cô gái trẻ xinh đẹp quyến rũ, rất ưa nhìn! Vốn dĩ anh ấy muốn lấy cô gái trong bức ảnh làm điểm tiếp xúc, muốn trò chuyện với Hứa Yến để vơi đi sự nhàm chán.

Nhưng anh ấy chưa kịp sắp xếp ngôn từ thì Hứa Yến đã lập tức cất bức ảnh đi và nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ai ngờ một người đàn ông cao 1m8 như anh ấy lại sợ hãi trước ánh mắt của chàng trai nhỏ tuổi hơn mình này, anh ấy lập tức im lặng, trơ như phỗng.

Anh ấy muốn nói mình không cố ý nhìn chằm chằm bức ảnh lâu như vậy, chỉ là đang sắp xếp ngôn từ muốn nói chuyện với anh thôi, với cả anh ấy cũng đã có vợ rồi! Anh ấy chỉ muốn nói chuyện thôi mà!

Bởi vì địa điểm thi kiểm tra đánh giá quá nghiêm và nhàm chán, mặc dù những người xung quanh đều là quân nhân tràn đầy nhiệt huyết, nhưng bây giờ đang là thời khắc quan trọng, mọi người đều là đối thủ, thú vui gì đó cũng không có. Mỗi ngày trừ buổi tối ra, tất cả thời gian đều dành cho kỳ thi kiểm tra đánh giá, rất áp lực, mọi người đều căng thẳng. Suy cho cùng cơ hội vào trường quân đội hiếm có, tỷ lệ trúng tuyển cực kỳ thấp, ai cũng muốn thi tốt hơn, vì nếu lần này thi kiểm tra đánh giá đạt trình độ tốt thì kỳ thi văn hóa sau mới có thể có chút tự tin.