Đi mất gần mười phút mới đến ký túc xá, đó là một ngôi nhà lợp ngói năm tầng, mỗi phòng ký túc xá đều có cửa sổ gỗ cốt thép, xung quanh ký túc xá và tòa nhà dạy học đều có kiến trúc như vậy.
Ký túc xá của Giang Noãn ở tầng ba, cửa gỗ mở toang, chỉ có một người bạn cùng phòng đã đến, đang thu dọn đồ đạc.
Giang Noãn liếc mắt nhìn phòng ký túc xá, bất giác mím miệng, tâm trạng đi xuống cực kỳ thấp, muốn chạy trốn ngay lập tức.
Ký túc xá tối tăm mờ mịt, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt, chỉ có một cửa sổ nhỏ, không có ban công, phải tắm giặt ở hành lang công cộng, tắm rửa phải tắm trong phòng tắm lớn.
Trong phòng phôi thô* có ba cái giường tầng bằng khung sắt, tức là phòng ở dành cho sáu người, trong phòng chật chội có sáu cái bàn ghế, ngoài ra không còn có cái gì nữa. Nó thực sự quá tồi tàn, có thể so sánh với việc sinh tồn ở nơi hoang dã, còn tồi tệ hơn môi trường ở ký túc xá thanh niên trí thức lúc cô về nông thôn.
*Phòng phôi thô: là phòng chưa xây hết
*Phòng phôi thô: là phòng chưa xây hết
Hứa Yến nhíu mày, tuy ký túc xá hơi hẹp, nhưng giường và bàn học bên trong đều khá mới, đối với anh thì không sao cả, có kém hơn cũng có thể ở được.
Nhưng anh lo bé con ở không quen, sợ cô lên xuống giường sẽ không ngủ được. Trong phòng không có nhà vệ sinh, cô lại sợ bóng tối, nhỡ ban đêm cô không dám đi vệ sinh thì phải làm sao? Anh càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.
Anh quay đầu nhìn bé con, nhìn thấy vẻ mặt vừa tủi thân vừa không vui của cô, trái tim anh thắt lại. Anh không nỡ để cho cô chịu thiệt một tí nào, nhưng thật sự hiện tại anh không thể làm gì được, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh.
Bạn học nữ đang bận trải giường chiếu nghe thấy tiếng động ở cửa, quay đầu lại nhìn, thấy một nam một nữ đứng ở cửa, ánh mắt rơi vào trên mặt cô gái, bị vẻ đẹp của cô gái làm cho sững sờ. Đường nét khuôn mặt của cô gái rất tinh xảo, khuôn mặt trái xoan ngọt ngào, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, làn da trắng như ngọc, mái tóc xoăn lười bồng bềnh, ăn mặc kiểu tây, trong sáng động lòng người, trông tiên nữ hơn cả tiên nữ, một người phụ nữ như cô ấy mà nhìn đến ngây người.
Nhìn thấy cô tiên bé nhỏ cong mắt thân thiện chào hỏi, Lý Giai hoàn hồn trở lại, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu đỏ bừng, đáp lại: "Xin chào, tớ là Lý Giai."
Giang Noãn cười với cô ấy: "Tớ là Giang Noãn, đây là chồng của tớ."
Lý Giai bị nụ cười của Giang Noãn làm rung động, thật ngọt ngào, giọng nói cũng ngọt ngào quá!
Bỗng nhiên, cô ấy phản ứng lại, cô tiên vừa nói gì cơ? Chồng? Cô tiên trông sêm sêm tuổi cô ấy, đã kết hôn rồi ư? Cô ấy chỉ chăm chú ngắm nhìn người đẹp, lúc này mới nhìn đến người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đứng bên cạnh cô tiên.
Người đàn ông có phong thái hiên ngang, khuôn mặt tuấn tú đầy góc cạnh lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm, nhưng khi nhìn cô tiên lại dịu dàng và trìu mến.
Phải nói rằng hai người họ rất xứng đôi vừa lứa, khiến một người ưa vẻ ngoài như cô ấy nhìn đã cả mắt!
Có hai chiếc giường khung sắt ở bên trái và một bên phải, Lý Giai chọn giường tầng trên bên phải, cửa sổ bên phải có ánh sáng tốt, không chật chội nên Giang Noãn chọn giường ở tầng dưới Lý Giai.
Mắt Lý Giai sáng ngời, cô tiên chọn ở tầng dưới mình! Thấy chồng cô hình như đã đi, cô ấy thân thiện nói: "Tớ sắp trải giường chiếu xong rồi, lát nữa tớ giúp cậu nhé."
Nghe giọng nói sôi nổi của Lý Giai, tâm trạng nặng nề của Giang Noãn đỡ hơn một chút, cô lắc đầu cười nói: "Cảm ơn, không cần đâu."
Lý Giai nghĩ rằng cô đang khách sáo, định dọn giường nhanh chóng rồi xuống giúp cô, nhưng giây sau cô ấy thấy chồng của cô tiên cầm xô đi vào, rồi nhanh chóng bắt đầu lau giường, bàn cho cô tiên. Còn quét dọn kí túc xá sạch sẽ, đến cả cửa sổ cũng lau.
Cô ấy thấy cô tiên muốn tự tay giăng mùng, chưa kịp cầm mùng thì đã được chồng kéo đến ngồi trên chiếc ghế đẩu đã lau sạch, bảo cô ngồi nghỉ ngơi.