Vào buổi chiều, Hứa Yến ôm Giang Noãn bước ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên chăn bông, anh hôn lên đôi má hồng và đôi môi ửng hồng của cô rồi thì thầm: "Anh đi nấu cơm, em nghỉ ngơi đi."
Bởi vì màn mây mưa kia nên lúc này giọng nói của anh trầm khàn, Giang Noãn nghe vào tai cảm thấy rất ấm.
Nghĩ đến chuyện điên cuồng vừa rồi, cô đẩy người đàn ông đang hôn tới tấp vào mặt mình ra, tức giận trừng mắt nhìn anh: "Em đói quá, anh mau đi nấu cơm đi."
Nhìn thấy bóng lưng anh vừa đi ra khỏi phòng, Giang Noãn lập tức kéo chăn bông lên che đầu.
Đến giờ cô vẫn rất xấu hổ, cũng may là các tòa nhà trong khu dân cư đều nằm rải rác, trước ban công tòa nhà này có cảnh quan xanh tươi, bây giờ trời lạnh nên ít người qua lại.
Cũng may phần ban công phía dưới làm bằng kính mờ, phần quần áo phía trên cũng chưa tính là cởi hết, anh chàng xấu xa kia còn biết cách sử dụng đồ đạc trong nhà để che lại, nếu không thì... Ha ha, anh c.h.ế.t là cái chắc!
Trước khi kết hôn với Hứa Yến, cô cảm thấy toàn thân anh tràn đầy vẻ cấm dục, đôi mắt đen hờ hững, nói năng thận trọng, lạnh lùng tự kiềm chế. Cô tán tỉnh anh từng chút một, ve vãn anh, không ngờ anh lại nhịn giỏi như thế, nhịn đến mức toàn thân căng cứng, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh lộ ra cũng sẽ không vượt qua giới hạn, mà chỉ dám nếm thử.
Sau khi kết hôn, anh đã hoàn toàn biến thành một con sói dũng mãnh, chỉ cần hai người ở chung một không gian, anh sẽ hôn cô ôm cô nâng cao, vừa nhiệt tình vừa ngang ngược, ngày càng thích khám phá một số tư thế khó và những chỗ ngại ngùng, nếu cô không đồng ý, anh sẽ biến thành một anh chàng hay dính người và trăm trận trăm thắng.
Thực sự vừa ngọt ngào vừa xấu hổ.
Hai người đã mây mưa điên cuồng suốt mấy tiếng đồng hồ và không ăn trưa, bây giờ đã gần bốn giờ chiều. Nghĩ tới việc ăn cơm xong sẽ phải quay về trường, cô dậy mặc quần áo, rời khỏi giường và vào bếp tranh thủ ở bên Hứa Yến lâu hơn một chút.
Bước tới cửa phòng bếp, cô nhìn người đàn ông mặc tạp dề đáng yêu do mình tự tay làm, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay cường tráng đang khéo léo đảo thức ăn trong chảo, nhìn sườn mặt nghiêm túc nấu nướng của anh, Giang Noãn nhìn đến si mê. Chẳng trách người ta hay nói khi người đàn ông nấu cơm là lúc có sức hút nhất, cô cảm thấy bây giờ anh đang tỏa sáng lấp lánh.
Đồng thời trong lòng cô cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, kìm lòng không đậu ôm chặt eo anh từ phía sau, mặt dựa vào lưng anh, làm nũng: "Anh ơi, anh xào rau thơm quá à, sao anh lại giỏi quá vậy..."
Hứa Yến rũ mắt nhìn cánh tay trắng nõn đang ôm eo mình, nghe thấy lời đường mật của cô, lông mày anh giãn ra, ánh mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng nhếch lên, thấp giọng nói: "Đói lắm rồi đúng không, anh nấu xong món này là có thể ăn cơm rồi."
Giang Noãn biến thành một người bám chặt lấy anh không chịu buông tay, dù anh đi lấy cái gì thì cô cũng sẽ ôm anh, một tấc không rời, giống như đồ trang sức làm bằng người treo trên người vậy.
Cho đến khi bữa ăn được bày ra trên bàn, Giang Noãn lập tức ngồi lên đùi Hứa Yến, đây vốn là ngai vàng độc quyền của cô, cô còn kéo tay trái của anh để anh ôm lấy mình, áp vào bụng mình, như vậy mới có thể đem lại cho cô đầy đủ sự yêu thương và ấm áp.
Hứa Yến bật cười, bé con dính lấy anh, trong lòng anh tràn đầy vui sướng, tay phải gắp một miếng thịt sườn lên thổi thổi, chạm vào môi để kiểm tra nhiệt độ, thấy không nóng nữa mới đưa đến bên miệng cô.
Giang Noãn há miệng cắn một miếng, sau khi nếm thử món ngon, cô vui vẻ lắc chân, ánh mắt sáng ngời nhìn Hứa Yến, khen ngợi: "Ngon quá, còn ngon hơn cả em làm, anh chính là ông xã thần tiên của em, em yêu anh quá ông xã ơi..."
Hứa Yến cười ân cần gắp một miếng cánh gà: "Vậy em phải ăn nhiều chút, em gầy quá à. Nào, ăn một miếng cánh gà."
Giang Noãn khịt mũi, bĩu môi, kéo tay anh lên, để cho anh dán chặt vào mình, sau đó hờ hững nhìn anh: "Em gầy đâu mà gầy, anh nhìn xem, một tay anh còn không ôm được hết đây này."