Ký túc xá nữ đông, lại là đêm đầu tiên ở trong khuôn viên trường, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy phấn khích và mất ngủ, nói chuyện phiếm là một cách giải trí tuyệt vời và g.i.ế.c thời gian.
Giang Noãn tắm rửa sạch sẽ, đổ đầy một xô nước nóng để ngâm chân, nhân tiện đổ đầy hai túi chườm nóng rồi bỏ túi chườm nóng vào trong chăn bông.
Cô ngồi trên chiếc giường êm ái và nói chuyện phiếm với mọi người, lúc này cô mới biết ngoại trừ Lý Giai và mình ra, những người khác đều là người tỉnh khác.
Khi nghe Giang Noãn và Lý Giai nói mình là người bản xứ Bắc Kinh, ánh mắt của bốn người đều biến hoá thất thường.
Đặc biệt là Trương Nguyệt, cô ta nhìn lên giường của Giang Noãn, hoa quả trên bàn, vali mà Giang Noãn vừa mới mở ra, trong lòng chua xót, ánh mắt ghen tị cuối cùng cũng bị che đi.
Vừa vào ký túc xá, cô ta đã chú ý tới giường tầng của Giang Noãn, chiếc rèm màu hồng che giường vừa mới vừa đẹp, cô ta khẽ sờ vào, chất lượng còn tốt hơn cả quần áo mới của cô ta làm.
Lúc này Giang Noãn đang vén rèm giường ra, chăn bên trong là loại cao cấp, màu hồng phấn, ngay cả giường cũng được phủ một lớp chăn bông dày, trông thật ấm áp dễ chịu.
Trương Nguyệt liếc nhìn chiếc giường màu xám của mình, trừ Giang Noãn và Lý Giai ra, giường của cô ta đã là tốt nhất rồi. Vừa rồi cô ta còn đắc ý cho rằng mình có cảm giác hơn người, nhưng thật ra chẳng là cái thá gì cả, vẻ mặt của cô ta tối sầm ngay lập tức.
Hơn nữa, những bộ quần áo trong vali của Giang Noãn và đôi giày cô lấy ra đặt dưới giường đều là đồ đắt tiền, cô ta đã thèm muốn đôi giày da màu đen đó từ lâu, nhưng quá đắt nên cô ta không nỡ mua. Thấy Giang Noãn có năm sáu đôi giày da cổ cao cổ thấp, giày cao gót gót thấp với nhiều kiểu dáng và màu sắc khác nhau, trong tim cô ta lại như bị cái gì đó đ.â.m vào.
Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương, cô ta không còn ham muốn trò chuyện nữa, vừa đắp chăn lên, vẻ hậm hực biến mất.
Ngoài Trương Nguyệt, còn có Vương Bình là thanh niên trí thức xuống nông thôn và đã sinh con cảm thấy chua xót, nhưng chị ta có bản lĩnh vững vàng và rất kiên nhẫn, nếu không thì làm sao có thể thi vào đại học được, để cha mẹ chồng và chồng ở nông thôn nhẫn nhục chịu khó chăm sóc con và kiếm tiền cho chị ta ăn học.
Vừa bước vào ký túc xá, chị ta đã biết Giang Noãn và Lý Giai đều có gia cảnh tốt. Đặc biệt là Giang Noãn, bộ quần áo trên người cô đắt hơn tất cả tài sản của gia đình chị ta.
Lại còn lớn lên trông giống như hồ ly tinh, với ngoại hình đó, làn da đó, vóc dáng đó, mọi thứ đều có thể khiến một người đàn ông c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt. Cũng không biết có phải đã câu được một doanh nhân trung niên giàu có béo bở nào hay không, không biết có phải là kẻ thứ ba đã làm chuyện gì không thể để cho người khác biết hay không. Nếu không, cho dù nhà có khá giả đến đâu cũng sẽ không giàu có đến thế, làm gì có nhà gái nào sẵn sàng chi nhiều tiền như vậy cho một kẻ nuôi tốn cơm tốn gạo đã định sẵn phải gả đi chứ?
Tuy trong lòng Vương Bình nghĩ như vậy, nhưng chị ta che giấu rất tốt không hề để lộ ra ngoài. Chị ta không tiền không quyền, lại là một người phụ nữ lớn tuổi bình thường không thể bình thường hơn, vẫn phải cẩn thận một chút, bằng không chị ta có chín cái mạng cũng không đủ cho chị ta dùng.
Có mấy người trong kí túc xá nằm trên giường trong lòng mang ý nghĩ xấu không buồn ngủ, có người lại cảm thấy tự ti, đố kỵ, ghen ghét, nhẫn nại đến mức không ngủ được.
Bên phải có hai người vì nhớ người nhà, nhớ chồng mà trằn trọc mãi không ngủ được.
Năm phút trước, Giang Noãn ngâm xong chân, cô chui lên giường đã được ủ ấm bằng túi chườm nóng, nghĩ về người đàn ông nào đó, không ngờ một lúc sau đã ngủ thiếp đi.
Ở một bên khác, Đại học Quốc phòng Bắc Kinh.
Người đàn ông nào đó đang nằm trên giường trong ký túc xá, trằn trọc lật đi lật lại, tâm trí của anh ngập tràn Giang Noãn thơm ngát đang say giấc nồng, lúc này đã là nửa đêm, nghe tiếng ngáy sấm rền của bạn cùng phòng. Anh càng ngày càng nhớ cô vợ mềm mại thơm tho của mình, nhớ cả đêm không ngủ được.