Lý Giai đứng bên cạnh Giang Noãn, tiếp nhận sự chú ý của mọi người, mặc dù không phải nhìn cô ấy nhưng cô ấy vẫn không khỏi đỏ mặt. Cô ấy nghiêng đầu nhìn Giang Noãn, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của cô cùng với tố chất tâm lý này, trong lòng Lý Giai không nhịn được giơ ngón tay cái về phía Giang Noãn.
Mấy người họ tìm được chỗ trống, một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm và thầy hướng dẫn tới. Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trung niên, thầy hướng dẫn là một nam thanh niên khoảng hai lăm hai sáu tuổi, hai người trông tao nhã, có khí chất của dòng dõi có học.
Thầy vừa mở miệng, giọng nói lại đầy uy nghiêm, hùng hồn nói mấy câu khích lệ lòng người, khuôn mặt ngày lạnh của thầy nói đến mức đỏ bừng. Sinh viên nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt kiên định, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết như được tiêm sức mạnh.
Sau đó thầy hướng dẫn giải thích về lịch trình của khóa học, yêu cầu mọi người tự giới thiệu về bản thân.
Trong lớp náo loạn, thầy hướng dẫn cười nói: "Có bạn nào xung phong giới thiệu trước không?"
Ai cũng xấu hổ, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, nhưng không có ai giơ tay.
Thầy hướng dẫn lần lượt đi xuống theo các chỗ ngồi.
Trong lớp học có gần 40 người và Giang Noãn đang ngồi ở giữa, cô ôm má và thích thú theo dõi những lời giới thiệu đơn giản và ngại ngùng của họ. Một số sinh viên nói tiếng địa phương rất vui nhộn, tâm trạng căng thẳng của mọi người trở nên nhẹ nhàng hơn với những tràng cười sảng khoái và mọi người còn có hứng thú đặt ra những câu hỏi.
Ngay sau đó đến lượt Giang Noãn, phần giới thiệu đã được làm nóng, Giang Noãn tự nhiên đứng lên và mỉm cười tự giới thiệu sơ qua về bản thân.
Có bạn học nam bạo dạn hỏi: "Bạn học Giang, xin hỏi bạn đã có bạn trai chưa?"
Hiện trường trở nên ồn ào náo nhiệt hơn hẳn, mọi người la ó, giáo viên chủ nhiệm và thầy hướng dẫn cũng mỉm cười nhìn theo, nhưng họ không ngăn cản.
Các bạn học có mặt đều nhìn Giang Noãn bằng ánh mắt hóng hớt, Giang Noãn sửng sốt một hồi, cô thật sự không ngờ bọn họ khá táo bạo.
Trương Nguyệt không vui, lúc cô ta giới thiệu không có ai hỏi, trông cô ta cũng đâu có tệ, cô ta bĩu môi nhìn Giang Noãn như mặt trăng có hàng ngàn ngôi sao vây quanh, có gì đáng tự hào chứ.
Giang Noãn mỉm cười, giọng nói trong trẻo: "Tớ đã kết hôn rồi, chồng của tớ cũng đang đi học đại học ở thành phố đại học."
Bạn học nam thất vọng rũ mắt xuống, bạn học nữ vui vẻ cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn Giang Noãn đều trở nên thân thiện.
Bớt đi một đối thủ cạnh tranh đã bỏ xa bọn họ mười tám con phố, chẳng phải sẽ có lợi trong việc tìm bạn trai hơn sao? Điều này đáng vui mừng.
Vương Bình tràn đầy đố kỵ liếc nhìn Giang Noãn, chị ta cứ tưởng chồng của Giang Noãn sẽ là một ông chú trung niên béo ú, không ngờ lại là sinh viên đại học, mỗi trường đại học trong thành phố đại học đều là trường đại học trọng điểm. Vừa nghĩ đến chồng mình là nông dân, trong lòng chị ta so với khi biết chuyện Giang Noãn giàu có thì lại càng không cân bằng, tức giận thầm nói: Sao số của Giang Noãn lại tốt như vậy!
Nhưng Vương Bình lại càng không dám chọc vào Giang Noãn, mới một giây trước chị ta nghe thấy Lý Giai và Giang Noãn thì thầm, Lý Giai nói nhà cô ấy ở phía Đông thành phố, cuối tuần có thể về nhà, cô ấy còn hỏi nhà Giang Noãn ở đâu? Giang Noãn nói mình ở phía Tây thành phố, và cô còn nói cuối tuần mình sẽ sống ở phía Đông thành phố.
Vương Bình là người tỉnh khác cũng biết phía Đông thành phố giàu có, phía Tây thành phố cao quý. Lúc ở ký túc xá Giang Noãn không nói gì về hoàn cảnh gia đình, bây giờ nghe lén được, sự ghen tị trong lòng lập tức biến mất, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ. Khi có người giỏi hơn bạn và vượt quá tầm với của bạn, trong lòng bạn sẽ chỉ còn lại sự bất lực và ngưỡng mộ.
Lúc này Vương Bình đang có tâm lý và trạng thái như vậy đấy.