Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 248



Giang Noãn nói xong tiếp tục ăn, không nhận ra đôi mắt đen của người đàn ông ngồi đối diện đã tối sầm lại, ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm vào đôi môi rực rỡ của cô sau khi uống cạn, còn vài giọt rượu chưa lau hết trượt từ chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của cô xuống chiếc cổ như thiên nga đến những rãnh sâu điên cuồng, nhấp nhô theo nhịp thở của cô.

Màu rượu đỏ anh đào tương phản rõ rệt với làn da trắng, hai màu một trắng một đỏ kích thích nhãn cầu, miệng anh khô khốc, chỗ nào đó phản ứng cực kỳ mạnh.

Anh cầm ly rượu bên cạnh uống cạn, cổ họng cuộn trào mấy lần, cố kìm nén cơn thèm khát mạnh mẽ.

Một lúc sau, Giang Noãn ăn uống no nê dựa lưng vào ghế, hai má hơi ửng hồng vì uống rượu, hai mắt ngân ngấn nước nhìn Hứa Yến đã ăn no đang nhìn mình chằm chằm, nhẹ nhàng nói: "Anh, em no rồi."

Giây tiếp theo, Hứa Yến đứng dậy, bước nhanh tới chỗ Giang Noãn, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cô, để đôi chân dài trắng nõn của cô bắt chéo lên người anh, anh khẽ vỗ m.ô.n.g người con gái quyến rũ trong lòng, giọng anh vừa trầm vừa bổng: "No rồi thì để anh yêu em... nhé?" Nhịn quá lâu, đôi mắt sâu của anh đã xuất hiện nhiều tơ máu.

Không đợi Giang Noãn lên tiếng, Hứa Yến đã vội vàng vùi đầu hôn lên nơi quyến rũ mà mình mơ ước đã lâu, nơi giọt rượu đỏ đã khô lại, anh đưa đầu lưỡi liếm, nếm vị ngọt nhẹ của rượu, cùng với vị ngọt trên người cô giao nhau, càng đậm vị hơn.

Giang Noãn nhìn dáng vẻ nóng vội của người đàn ông đang hơi cúi đầu, áo ba lỗ màu bạc đã cởi đến thắt lưng, ảnh hưởng của cảnh tượng này quá mạnh, tay Giang Noãn ôm đầu anh siết chặt không ngừng, vang lên những tiếng rên rỉ yêu kiều không dứt cùng tiếng mút gấp gáp của người đàn ông càng lúc càng nhanh.

Lúc đang mơ màng cô chợt nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt hơi nheo lại mở ra, ánh mắt mờ ảo đảo quanh phòng, thấy rèm cửa đóng chặt, cô an tâm phóng túng cùng người đàn ông.

Căn nhà rực rỡ ánh đèn, bữa cơm còn sót lại vẫn còn nguyên không ai dọn, vừa nãy hai người điên cuồng bên bàn ăn chẳng biết đã di chuyển đến nơi nào, chỉ còn quần áo vương vãi trên sàn nhà.

Sau khi cẩn thận tìm kiếm, hai người họ lại di chuyển đến ban công của phòng ngủ chính.

Đèn trong phòng ngủ chính không bật, ban công tối, bên ngoài nhà đối diện với ban công là công viên mà mọi người trong Cẩm Ngự Uyển hoạt động. Tuy nhiên, phía trước có một hàng cây cao rậm rạp, che kín hai người đang điên cuồng trên ban công phòng ngủ trong căn nhà kiểu Bungalow.

Không bao lâu sau bữa cơm tối là những lúc mọi người đi dạo tiêu hóa thức ăn, tiếng ve kêu râm ran trong đêm hè, Giang Noãn nhìn ánh sáng từ đèn đường trong công viên ngoài nhà xuyên qua hàng cây, lắng nghe tiếng trẻ con vui đùa trong công viên, giọng của cô ngày càng trở nên nhạy cảm hơn, cố nén âm thanh muốn phát ra, chịu đựng nhịp đập dữ dội của trái tim, ghé sát vào tai người đàn ông nóng bỏng, khẽ khóc: "Anh, vào phòng đi..."

Không ngờ hô hấp của người đàn ông càng lúc càng nóng, lại có thêm một trận cuồng phong, các âm thanh khác nhau càng lúc càng dồn dập.

Giang Noãn cũng không rảnh gọi anh vào nhà nữa...

...

Từ sau khi chuyển đi, hai người làm chuyện mây mưa càng thường xuyên hơn, mọi nơi trong nhà đều để lại dấu vết yêu thương của họ, nhu cầu của Hứa Yến rất lớn, Giang Noãn không chịu nổi, lần nào cũng khóc xin tha.

Gần đây, người đàn ông nào đó còn kéo cô chạy bộ tập thể dục, nói cải thiện thể chất, nhưng thể chất của cô đã đủ tốt, cô có thói quen tập yoga, nhưng một người đàn ông nào đó nghiêm túc nói vẫn chưa đủ, mỗi ngày đều kéo cô chạy bộ tập thể dục, thể lực của cô đã khỏe hơn một chút, nhưng người đàn ông c.h.ế.t bầm muốn cô nhiều hơn, vẻ mặt thỏa mãn hơn.

Ha hả, cuối cùng cô cũng biết âm mưu của người đàn ông nào đó, thật là!

...

Vào giữa tháng bảy, sáng sớm, ánh sáng còn chưa bao phủ cả phòng, Giang Noãn khẽ nhíu mày tỉnh dậy trong vòng tay của Hứa Yến, không biết vì sao cô đột nhiên cảm thấy tức ngực, vẫn còn sớm, nhưng cô không ngủ được nữa, muốn đứng dậy ra ngoài đi bộ hít thở.

Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, thở đều nhưng lông mày nhíu lại thật chặt, không biết có phải đang gặp ác mộng không, Giang Noãn vươn tay xoa nhẹ giữa lông mày, thấy lông mày anh giãn ra, cô mới nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy.

Mặt trời treo trên bầu trời cao, ánh sáng mùa hè mạnh mẽ chiếu vào qua rèm cửa đóng kín, sáng bừng cả phòng ngủ, nhưng người trên giường vẫn chưa tỉnh.

Một lúc sau, Hứa Yến vốn thường thức dậy rất sớm đột nhiên mở mắt ra, bật dậy khỏi giường, hai mắt rất đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, anh lập tức nghiêng đầu nhìn, bé con không ở, tim anh lệch nhịp, hơi thở ngừng lại trong giây lát, anh sốt sắng gọi “Noãn Noãn” vài lần, căn phòng im lặng c.h.ế.t người, không ai đáp lại.

Nghĩ đến giấc mơ đó, tim anh như quặn lại, anh nhanh chóng đứng dậy, bước ra khỏi phòng ngủ, cau mày nhìn quanh tìm bóng lưng xinh đẹp kia...