Hứa Yến nhìn bé con đang khóc lóc, trong lòng vừa mềm nhũn vừa căng cứng, anh thấp giọng dỗ dành:
"Bé con, sau này đừng nói xin lỗi, một chút mệt này không bằng một phần nghìn mệt mỏi của em, đừng khóc, nóng rồi đúng không, chúng ta đi tắm nhé, lát anh sẽ mát xa cho em."
Giang Noãn gật đầu, nghẹn ngào nói:
"Em muốn gội đầu nữa."
"Ừ."
Trong phòng tắm mờ mịt, sau khi gội đầu xong Giang Noãn nằm ngửa trong thùng gỗ lớn, thùng gỗ này mới lắp đặt khi bọn họ về nhà nghỉ hè, thùng gỗ cũ quá cao, hơi nguy hiểm nên Hứa Yến không yên tâm.
Anh nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô, ánh mắt tối sầm lại.
Giang Noãn nhìn chằm chằm yết hầu đang lăn lên lăn xuống của anh, mặt mày cô hớn hở, mím môi cười xấu xa rồi dán vào người anh.
Từ khi mang thai, ngoài trừ bụng phình to cao hơn, bụng cô không có vết rạn nào cả, trắng nõn nà, cơ thể mềm mại như sữa, Hứa Yến rất thích.
Nhưng anh chỉ dám phóng túng một chút, không dám làm thật, một chút cũng không dám thử.
Mỗi lần Giang Noãn nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, ban đầu cô sẽ hả hê cười trên nỗi đau của người khác, nhưng về sau trong thời kỳ mang thai, estrogen tăng vọt, lúc được anh ôm hôn cô cũng rất muốn, nhưng cô cũng biết ba tháng đầu của thai kỳ không được quan hệ, cô chỉ đành không cho anh chạm, nhưng người đàn ông này không nghe lời gì cả, ngày nào cũng thà chịu đựng khó chịu cũng phải động tay động mồm.
Hai người tắm rửa sạch sẽ, hôn hít triền miên, Giang Noãn âu yếm ôm anh, ngoan ngoãn thè lưỡi hồng, mùi rượu từ trong miệng anh truyền qua, càng ngày càng nồng.
Giang Noãn ngâm nga đến gần anh, cọ qua cọ lại, sau nụ hôn sâu cô thở hổn hển, cúi đầu nhìn mặt nước, sau đó ngước mắt nhìn người đàn ông thở hổn hển đang cố nhẫn nhịn.
Cô dịu dàng nói:
"Anh, ông xã thân yêu của em ơi, bác sĩ nói qua ba tháng là có thể."
"Không được."
Hứa Yến kiên quyết từ chối, anh duỗi tay múc một gáo nước lạnh trong xô nước lạnh bên cạnh đổ lên đầu mình, nhưng vô dụng, vẫn còn rất nóng.
Giang Noãn không nghe theo, hừ một tiếng, bĩu môi nói:
"Em mặc kệ!"
Tiếp tục khiêu khích anh.
Một lúc lâu sau, Giang Noãn được Hứa Yến bế ra, hai mắt ngân ngấn nước, sắc mặt vô cùng hồng hào, môi đỏ mọng.
Hứa Yến cẩn thận giúp cô mặc đồ ngủ, sau đó để cô nằm xuống, anh bóp nhẹ bắp chân của cô, nghiêm mặt nói:
"Sau này không được làm như thế nữa, ngoan."
Giọng nói vừa khàn vừa trầm.
"Hừ, anh cũng muốn đấy thôi, ăn được thịt lại nói em."
Giang Noãn véo hai má anh, bất mãn nói.
Hứa Yến bị lời cô nói làm nghẹn lời, ho khan hai tiếng, tiếp tục lý luận với cô:
"Phải cẩn thận đề phòng những chuyện không hay xảy ra, sinh con xong chúng ta tiếp tục."
Giang Noãn hôn lên sườn mặt của anh, nũng nịu:
"Nhưng em không thoải mái, như lúc nãy là được, em rất thích, được không ông xã, chúng ta phối hợp, nếu không em cũng lo cho thân thể của anh."
Hứa Yến bất lực nhìn cô, anh không nói lại cô, cũng không thể từ chối cô, sau này chỉ có thể cẩn thận hơn.
Sau khi khai giảng, Giang Noãn mang thai hơn ba tháng, năm ba ít tiết học, cô cũng không nghỉ học, không muốn hoãn tốt nghiệp, và cô biết rõ sức khỏe của mình, cô rất khoẻ, ngày nào cô cũng ăn hoa quả trong không gian, còn vận động thích hợp, sức khỏe tuyệt vời!
Thường thì sau khi tan học Hứa Yến sẽ đến đón cô, đến cuối học kỳ, bụng cô đã được hơn bảy tháng, thân thể ngày càng nặng nề, tuy rằng hơi khó chịu nhưng các con đều rất ngoan, rất khỏe, cũng không mang lại cho cô những gánh nặng khác, cô tự động viên mình, cố chịu đựng, còn hơn một tháng nữa là sinh rồi.
Trong kỳ nghỉ đông, họ trở về khu nhà quân đội.
Sau Tết, Giang Noãn xin nghỉ phép, chờ sinh con xong, cô sẽ đi học sau khi ở cữ.
Cứ như vậy có Hứa Yến chăm sóc cẩn thận, Giang Noãn yên tâm ở nhà chờ sinh, một đêm nọ, sau khi ăn tối xong Giang Noãn bị vỡ nước ối, bụng đau dữ dội, trên đường đến bệnh viện cô khóc không ngừng, nước mắt cứ chảy, toàn thân run rẩy, sắc mặt rất tái nhợt, trong một ngày lạnh giá như này, vầng trán lại lấm tấm mồ hôi.
Hứa Yến nhìn mà lòng đau xót, hai mắt đỏ hoe, thân thể căng thẳng, vừa lo lắng vừa đau đớn, chỉ mong có thể thay cô chịu mọi đau đớn.
Trong đầu anh như có một sợi dây siết chặt, khi cô được y tá đẩy vào phòng sinh, hai chân anh mềm nhũn quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi không kìm được, hai tay nắm chặt đến mức sắp cắm vào da thịt, anh cứ nhìn chằm chằm vào cửa, nghe tiếng kêu đau đớn của bé con, anh đau lòng muốn chết.
Người nhà lo lắng chờ đợi ở cửa phòng sinh, nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Yến, tất cả đều sửng sốt, vội vàng dìu anh lên ghế, liên tục an ủi anh, rồi chắp tay cầu nguyện.
Hứa Yến mím môi nhìn chằm chằm phòng sinh không chớp mắt, hai mắt đỏ bừng đáng sợ.
Giang Noãn cũng không quá đau, cổ tử cung mở nhanh, đến bệnh viện được đưa ngay vào phòng sinh, nhưng sinh nở thật sự rất đau, cô làm theo nhịp điệu của y tá, thở hổn hển, dùng sức, lại dùng sức, dùng hết sức, cuối cùng cũng... sinh ra hai bé con.
Bên tai cô vang lên tiếng khóc thét vang dội, khóe miệng cô khẽ nhếch lên.
Cô y tá cười nói:
"Đứa bé rất hoạt bát, rất khỏe mạnh, anh trai ra trước năm phút, cả bé trai bé gái đều rất ưa nhìn."
Người nhà ở ngoài cũng nghe thấy tiếng khóc của bé, vừa cười vừa khóc:
"Sinh rồi, sinh rồi! Noãn noãn vất vả rồi..."
Một y tá bước ra nói với họ mẹ con đều bình an, cũng như giới tính, cân nặng và giờ sinh của đứa trẻ.
Một lúc sau, y tá đẩy giường bệnh ra, Hứa Yến bước nhanh về phía trước, thấy tóc bé con ướt đẫm mồ hôi, môi bị cắn hỏng, đôi mắt anh đỏ hoe nước mắt bỗng trào ra, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ nắm tay cô thật chặt.
Mấy cô y tá đứng bên cạnh thấy người đàn ông cứng cỏi cao 1 mét 8 đau lòng yêu thương vợ mình mà bật khóc, đó là sự dịu dàng của người đàn ông sắt đá, tất cả bọn họ sững sờ, hâm mộ nhìn cô gái dù mới sinh con xong mặt mày mệt mỏi và xanh xao nhưng vẫn đẹp rung động người trên giường bệnh.
Trong phòng bệnh, Hứa Yến nhìn bé con mệt mỏi ngủ trên giường bệnh, anh không muốn để cô lại phải chịu đựng trải nghiệm đau đớn này nên đã đến khoa tiết niệu, tìm bác sĩ làm thắt ống dẫn tinh.
Giang Noãn biết chuyện này bày tỏ: Ông xã ơi! Em yêu anh!
Trong khoảng thời gian Giang Noãn ở cữ, cô được Hứa Yến chăm sóc tỉ mỉ, còn có rau củ quả trong không gian, các loại canh bổ dưỡng do người nhà cô làm, nên thân thể cô nhanh chóng hồi phục.
Từ khi sinh con, Hứa Yến vinh dự được lên chức cha, giặt tã, thay tã, dỗ con ngủ, chăm sóc con mọi mặt, cô không phải bận tâm gì.
Mới đầu Giang Noãn không thích con mình nhăn nheo, trông như con khỉ, nhưng sau khi cho con uống sữa, con trở thành đứa bé trắng nõn bụ bẫm, như búp bê sữa, khiến cô yêu thương không thôi.
Con trai tên Hứa Việt, con gái là Giang Anh.
Con trai giống Hứa Yến, con gái giống Giang Noãn, một trầm tính một năng động, con trai rất ngoan ngoãn ít nói, con gái rất hoạt bát và năng động.
Nét mặt của hai đứa trẻ tinh xảo, nõn nà dễ thương, nước da trắng trẻo, mịn màng, đôi mắt to lanh lợi như trái nho, chớp mắt có thể khiến ai cũng phải thương yêu, khiến trái tim mềm nhũn trong tích tắc.
Họ hàng người thân, cha nuôi mẹ nuôi, chú dì rất yêu thương bé, đến nỗi muốn trộm về nuôi!
Sau khi ở cữ, Giang Noãn trở lại trường học, cả gia đình bốn người chuyển về nhà Bungalow, thuê một cô giúp việc chăm sóc bọn trẻ.
Năm cuối cấp tất cả đều là các tiết học thực hành, không bỏ lỡ bất cứ điều gì, cô tập trung vào gia đình và sự nghiệp. Công ty và "Duy Y" có các trợ thủ đắc lực Chu Hương Ngọc, Ngô Tiểu Đào, Vương Diễm Diễm quản lý, san sẻ không ít gánh nặng với cô. Và cô tận dụng những khoảng trống về thông tin, quan niệm thẩm mỹ, quan niệm kinh doanh,... trong tương lai và hiện tại, gây dựng sự nghiệp ngày một tốt hơn, ngày càng mạnh hơn, có chỗ đứng ở Bắc Kinh, thậm chí là cả nước.
Sau khi sinh con hết thời gian ở cữ, Giang Noãn rất chăm chút cho vóc dáng của mình, sau khi tập yoga, tập luyện với Hứa Yến, vóc dáng của cô không chỉ khôi phục lại vóc dáng ban đầu mà ngày càng quyến rũ, hấp dẫn hơn, nơi nào cũng căng mọng hơn trước khi sinh.
Hứa Yến yêu thích không thôi, cả hai cũng nối lại cuộc sống hạnh phúc anh anh em em.
Họ thường nhân lúc ban đêm cô giúp việc ngủ với bé ở tầng một, mà điên cuồng trên tầng hai.
Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng tắm, ban công và cầu thang được tận dụng tối đa.
Thậm chí họ còn làm chuyện đó ở một nơi vắng vẻ, vừa vui vẻ ngắm bầu trời đầy sao rực rỡ về đêm, những chú đom đóm nhảy múa trong rừng đom đóm hay cảnh hoàng hôn lãng mạn bên bờ biển.
Hôm tốt nghiệp, Giang Noãn mặc đồng phục học sĩ chụp ảnh tốt nghiệp cùng bạn học, Hứa Yến cười nhìn cô, mỗi tay ôm một bé da thịt hồng hào trắng nõn cách đó không xa.
Bé trai cố kéo tay cha mình, chỉ về hướng của Giang Noãn, bập bẹ:
"Cha, mẹ mẹ..."
Mọi người có mặt nhìn thấy hai em bé dễ thương, tim như tan chảy, tất cả đều thầm cảm thán: Giang Noãn quá hạnh phúc, chồng đẹp trai, con dễ thương, vừa giàu vừa xinh đẹp, đúng là người chiến thắng thực sự trong cuộc sống!
Chụp ảnh nhóm xong Giang Noãn vui vẻ chạy đến bên Hứa Yến, nhờ các bạn cùng lớp chụp ảnh cho gia đình bốn người họ.
"Tách! Tách!"
Đôi trai gái trong ảnh mỗi người ôm một bé, nhìn nhau cười, cười rực rỡ và rất hạnh phúc...
Giang Noãn về nhà và rất hài lòng nhìn bức ảnh chụp một nhà bốn người của mình mà bạn cùng lớp đưa, cô nép vào lòng Hứa Yến, hai bé con bên cạnh đang bò tới bò lui trên thảm, Giang Noãn ngẩng đầu cười rạng rỡ với Hứa Yến, cô không nhịn được cảm thán:
"Ông xã à, em rất hạnh phúc!"
Hứa Yến hôn lên môi cô thì thầm:
"Anh cũng vậy."
Cả hai dựa sát vào nhau, lặng lẽ nhìn nhau, trong lòng ngập tràn niềm vui và hạnh phúc.