Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 40



Tất nhiên mọi người đều đồng ý một trăm phần trăm! Như thế thì có thể ăn thêm một vài món ngon! Tuy nhiên, mọi người đều nhìn Giang Noãn bằng ánh mắt nóng bỏng, vừa thấy Giang Noãn gật đầu mọi người đều hoan hô.

"Tôi giúp mổ cá!"

"Tôi giúp rửa bát, mọi người không được tranh với tôi!"

"Tôi thái rau!"

"Tôi nhóm lửa!"

"Tôi đốn củi!"

...

Ai cũng tích cực làm việc, cảnh tượng rất náo nhiệt!

Lúc này Dương Ái Liên nói: "Tôi rửa bát!" Vừa dứt lời, bầu không khí sôi động lập tức hạ nhiệt.

Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, cô ta hơi xấu hổ, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không được à?" 

Dù sao cô ta cũng mất mặt rồi, hơn nữa vừa nãy còn lén ăn một chút nước tương, ​​cô ta lập tức đầu hàng trước đồ ăn ngon. Cô ta rất muốn nếm thử món thịt kho tàu mà mọi người nhớ mãi không quên có vị như thế nào.

"Được chứ!" Trần Bân thấy dạo này Dương Ái Liên không còn quậy phá nữa, anh ấy rất vui khi thấy những thanh niên trí thức có thể hòa hợp với nhau, vì vậy anh ấy dẫn đầu giữ thể diện cho Dương Ái Liên.



Hiện trường thoải mái hơn.

Có người nói đùa: "Vậy cô phải rửa cẩn thận, đừng làm vỡ nhé!"

Dương Ái Liên không để ý, cũng đùa lại: "Yên tâm đi, không thì để anh rửa nhé?"

"Ha ha ha ha ha không cần, tôi nên đi mổ cá!"

Ai cũng nhanh tay nhanh chân, chẳng mấy chốc đã làm xong.

Cá chua cay, thịt kho tàu, đậu phụ ma bà, cà tím rang, sườn xào chua ngọt, rau xào, tất cả đều đủ hương vị, ai ngửi thấy cũng chảy nước miếng, không kìm nổi!

Vừa ngồi xuống đã lập tức cầm đũa lên ăn!

Đây gọi là món ăn ngon! Mọi người vừa ăn đã không thể dừng lại, cố hết sức ngấu nghiến, ăn được một nửa mọi người mới từ từ nếm thử.

Lúc này Tưởng Tú Hà đi hái rau rừng trở về, thấy trên bàn đã mất hết một nửa đồ ăn ngon, hai mắt cô ta sáng lên, hớn hở nói: "Ăn rồi à? Sao không đợi tôi? Để lại cho tôi một ít, tôi đi lấy bát." 

Cô ta không hề chú ý mình vừa nói xong, bầu không khí lập tức giảm xuống, mọi người nhìn cô ta với ánh mắt một lời khó giải thích. 

Tưởng Tú Hà vội vàng đi lấy bát, thấy bên cạnh Lý Hồng Anh vẫn ngồi được một người, cô ta định ngồi vào chỗ đó.



Không ngờ cô ta vừa định ngồi xuống Lý Hồng Anh đã nhấc chân lên, Tưởng Tú Hà ngây ngô nói: "Cô làm gì thế? Mau bỏ chân xuống, tôi muốn ăn cơm."

Lý Hồng Anh nghe thấy những lời vô liêm sỉ này tức đến mức mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Ôi chao, sao mặt cô dày thế? Những thứ này là do chúng tôi cùng nấu, cô được nấu không? Đừng có tỏ vẻ đáng thương, tôi chẳng quan tâm đâu, bọn tôi cũng chẳng nợ cô! Mau đi nấu cơm của cô đi! Chúng tôi không chào đón cô!"

"Cô… cô dựa vào đâu mà tôi như vậy?" Tưởng Tú Hà nhìn chằm chằm Lý Hồng Anh với sắc mặt tái nhợt, nước mắt lưng tròng.

"Dựa vào cô nợ tôi một đồng sáu! Dựa vào cô nợ tôi túi bột mì! Dựa vào cô là con nợ chây ỳ! Đừng tới khiến bọn tôi chán ghét!" Lý Hồng Anh mắng, cô ấy nhìn thấy vẻ mặt kinh tởm của Tưởng Tú Hà là rất tức giận!

Tưởng Tú Hà nhìn những người khác cũng nhìn cô ta như thể đang nhìn rác rưởi với ánh mắt thờ ơ, cô ta thấy xấu hổ, cuối cùng không chịu được nữa khóc sướt mướt chạy ra ngoài.

"Sao Tưởng Tú Hà lại nghĩ không thông suốt thế chứ? Tôi thấy cô ta đã gửi gần hết tiền về từ vài ngày trước, cũng không biết cô ta có kế hoạch gì." Vương Bình xấu hổ nói.

Lý Hồng Anh nói: "Tôi thấy cô ta chảnh thì có, đang giả vờ, lần trước tôi vô tình thấy gia đình cô ta hình như có cách đưa cô ta về thành phố, dụ cô ta gửi tiền về móc nối quan hệ đưa cô ta về." 

Trương Kế Quân hơi không nói nên lời: "Chuyện này... muốn làm thì chắc đã phải làm từ lâu rồi, đã mấy năm rồi còn gì."

"Thôi! Đừng nói về chuyện này nữa, không dễ gì mới ăn được món ngon của thanh niên trí thức Giang làm, đừng tức giận ảnh hưởng đến khẩu vị!" Trần Bân cố gắng khuấy động bầu không khí.

"Đúng! Đừng nói nữa, ăn đi!"

"Thịt kho tàu này là tình yêu của tôi, đừng giành miếng cuối cùng với tôi!"

Sau phần nhạc đệm nhỏ này, bầu không khí từ từ sôi động trở lại.