Một bà thím nháy mắt với Triệu Chấn Dương và nói: "Trấn Dương à, cậu thật may mắn vì đã cưới được một người vợ hiền lành như em Trương. Em Trương chăm sóc gia đình cậu rất tốt đấy, cuộc sống ngày càng sung túc, làm tôi ghen tị với nhà cậu quá!"
Lời nói thẳng thắn như vậy khiến Triệu Chấn Dương cao mét tám đỏ mặt.
Cả đám phá lên cười sảng khoái!
Giang Noãn nghe xong những lời này lập tức nhìn về phía đó, cô rất tò mò không biết nam chính trong truyện trông như thế nào? Cô nhớ rằng trong truyện đã miêu tả nam chính dưới góc nhìn của nữ chính như thế này: Ngay thẳng và thận trọng, mày kiếm mắt sao, khí chất phi thường, vóc người cao lớn và dũng mãnh, khiến cô ấy rung động.
Giang Noãn nhìn thoáng qua anh chàng mặc áo màu xanh ô liu trong đám người kia, quả nhiên nữ chính và nam chính vừa nhìn thấy nhau là người tình trong mắt hoá Tây Thi, cả hai đều đeo kính chọn lọc.
Tuy nhiên, nữ chính nói đúng một điều, đó là nam chính nhìn rất ngay thẳng và thận trọng. Giang Noãn nhìn khuôn mặt vuông chữ Quốc của Triệu Chấn Dương, trong lòng vô cùng tán đồng.
Ở thời đại này xuất hiện người có khuôn mặt chữ Quốc khá được ưa chuộng, nghe nói là vì lấy người có tướng mặt này sẽ an nhàn và hạnh phúc hơn. Giang Noãn không cho là vậy.
Lúc này Trương Hân cũng đi tới đứng bên cạnh Triệu Chấn Dương, hai vợ chồng trẻ bị mọi người vây quanh trêu chọc, mặt cả hai đều đỏ bừng ngượng ngùng.
Ngô Quế Lan nhìn mà cười không thấy mắt, rất hạnh phúc khi nhìn thấy tình cảm của hai vợ chồng thắm thiết như vậy!
Thịt heo ở đằng kia nhanh chóng được chia xong, Giang Noãn bị Lý Hồng Anh kéo qua, thanh niên trí thức được nhận tổng cộng 5kg thịt heo. Thấy Trương Bân lấy toàn thịt nạc và xương, chỉ có một miếng mỡ. Lý Hồng Anh bĩu môi, có chút không hài lòng: "Sao lại lấy nhiều thịt nạc với xương thế?"
Trương Bân giải thích: "Có quá nhiều người nhảy vào xếp hàng, thịt mỡ nhanh chóng bị cướp đi. Tôi còn may chán, người đứng sau tôi ở hàng đầu tiên còn không có một miếng mỡ nào! Người chia thịt heo còn cho tôi tí lòng heo đấy!"
Nói xong còn giơ hai cái móng giò lớn trong tay lên.
Thanh niên trí thức thở dài, đành phải chấp nhận sự thật là dân làng nhiều vô kể!
Trong lòng Giang Noãn rất vui khi thấy không có mỡ, ở thời đại này người ta thích thịt mỡ, nhưng cô lại thích xương heo và giò heo! Nhưng cô không dám để lộ ra ngoài, cô sợ chọc giận người ta.
Giang Noãn nhìn vẻ mặt không vui của bọn họ, nói: "Đừng dài mặt nữa, em sẽ làm món giò kho và canh xương cho mọi người, bảo đảm mọi người sẽ ăn ngon miệng!"
Nghe Giang Noãn nói vậy, mọi người lại nghĩ đến món ăn ngon mà Giang Noãn làm, vẻ mặt chán nản của thanh niên trí thức trong giây lát chuyển thành nụ cười đầy tươi tắn, họ vui vẻ nói chuyện và mang thịt về.
Mặt khác, dù Ngô Quế Lan không hài lòng với việc được chia thịt nạc và xương nhưng khi nghĩ đến con trai và con dâu thì trên mặt vẫn nở nụ cười.
Thời tiết lạnh giá, một cơn gió lạnh thổi qua, những người dân làng vẫn vây quanh Triệu Chấn Dương và Trương Hân ở quảng trường nói không ngừng rụt cổ lại, xoa tay vào nhau chào tạm biệt đám người Ngô Quế Lan.
Triệu Chấn Dương thở phào nhẹ nhõm, các chú thím cái gì cũng dám nói, anh ta thật sự sợ rồi, mắt rũ xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng đông lạnh của Trương Hân rồi nói: "Chúng ta mau về nhà đi, trời lạnh quá, đừng để bị cảm lạnh."
Trên mặt Trương Hân lộ ra vẻ thẹn thùng của cô vợ nhỏ, cô ta ngẩng đầu nhìn Triệu Chấn Dương: "Vâng."
Mặt Triệu Chấn Dương lại đỏ lên, nhanh chóng đưa mắt nhìn sang bên khác.