Cuộc sống đi vào nề nếp, công việc và cuộc sống hàng ngày vẫn tiếp diễn.
Giang Noãn cảm thấy gần đây mọi người đều lơ đãng, cô còn từng thấy vài người trong ký túc xá nam lén mua rượu, trà, thịt heo và những thứ khá đắt tiền khác, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy họ ăn, không biết bọn họ muốn làm gì.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Giang Noãn nghi ngờ hỏi những người trong phòng ký túc xá: "Này, bên thanh niên trí thức nam có chuyện gì thế, sao lại mua nhiều đồ tốt như vậy? Lại không thấy bọn họ ăn? Mọi người có biết là chuyện gì không?"
Giọng của Lý Hồng Anh có chút bất lực: "Không phải gần đây trong thôn có hai chỉ tiêu được tiến cử học đại học à, mọi người đều nháo nhào đi đến nhà bí thư thôn tặng quà!"
"Chị thật sự không hiểu, năm nào cũng tặng mà có được tiến cử đâu, đúng là lãng phí! Ông bí thư thôn đó cũng không phải người tốt đẹp gì, không ngăn cản bọn họ tặng quà như trưởng thôn!"
"Thanh niên trí thức nam bên cạnh đi tặng quà ấy, đặc biệt là Trương Kế Quân năm nào cũng tặng, đúng là ngu ngốc. Có chỉ tiêu thì cũng sẽ để lại cho người trong thôn, họ hàng thân thích các kiểu, ai mà lại cho một thanh niên trí thức từ bên ngoài vào chứ! Đúng là cố chấp, ngu ngốc! Noãn Noãn à, em đừng có học theo bọn họ, vô ích thôi!"
Lý Hồng Anh bật dậy khỏi giường, đập mạnh vào tấm ván giường, điều này khiến đám Giang Noãn giật mình.
Lý Hồng Anh giận dữ nói: "Lúc mới có tin tiến cử công nông binh đi học đại học, chị đã tặng quà trong ba năm liên tiếp, số tiền này là chị tiết kiệm ăn tiêu, thắt lưng buộc bụng mới có được, ông bí thư thôn c.h.ế.t bầm đó không từ chối bất cứ ai đến!"
"Lúc đó người được tiến cử đều là người trong làng, chị muốn lấy quà về, ông ta giả câm giả điếc, sống c.h.ế.t không chịu nhổ ra, làm chị ghê tởm muốn chết. Từ đó chị không thèm tặng nữa." Nhớ lại đống đồ đi tặng không công đó là cô ấy lại thấy đau lòng.
Giang Noãn nhanh chóng an ủi cô ấy: "Bí thư thôn sớm muộn gì cũng bị trừng phạt, chị đừng nóng giận, sẽ luôn có cơ hội tiến cử tốt hơn!" Không đến hai năm nữa kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục, đến lúc đó mọi người đều sẽ có cơ hội vào đại học.
"Haiz! Hy vọng là vậy... Còn một chuyện nữa! Mấy ngày nay chị nghe nói, hình như bên trên truyền ra một số tin tức nói rằng lần này Học viên Công Nông Binh tuyển xong sẽ không còn tuyển thêm nữa. Không biết lần này họ sẽ điên đến mức nào!"
"Chị thật sự sợ rồi, các em nhớ đừng có mà tìm đường c.h.ế.t đấy, đừng để bị họ moi móc sạch tiền rồi lại phải trốn đi khóc!" Lý Hồng Anh hạ giọng, âm thầm nói cho bọn họ biết.
Mọi người trong ký túc xá gật đầu nói: "Bọn em biết rồi ạ."
Giang Noãn biết sau khi Cách mạng Văn hoá bùng nổ vào năm 1966, kỳ thi tuyển sinh đại học quốc gia đã bị hủy bỏ, cho đến năm 1970 các trường đại học mới mở lại. Sinh viên năm nhất của các trường cao đẳng và đại học được các nhà máy, khu vực nông thôn và quân đội tiến cử, gọi là “Học viên Công Nông Binh”, hệ thống trường học là ba năm. Vào thời điểm này, sinh viên được chọn từ công nhân, nông dân và binh lính để đi học đại học theo cách tiến cử.
Mặc dù ở thời đại này, tiến cử công nhân, nông dân và binh lính đi học đại học là một lối thoát rất tốt cho hiện tại, được tiến cử sẽ làm rạng danh tổ tiên. Nhưng Giang Noãn biết sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục, sinh viên Công Nông Binh chỉ tương đương với sinh viên cao đẳng. Trình độ học vấn của Học viên Công Nông Binh bằng với trường dạy nghề, học lực không cao không thấp này thực sự rất khó xử và ảnh hưởng lớn đến sự phát triển sự nghiệp sau này.
Sau này, cái danh “Học viên Công Nông Binh” vẫn còn lưu lại trong lòng một số người, để lại một sức nặng không thể nguôi ngoai, còn một số người thì day dứt về “Học viên Công Nông Binh”. Cái danh sinh viên đại học Công Nông Binh vẫn còn in bóng trong lòng mọi người. Nhưng cũng không có cách nào khác, dù sao đây cũng là lựa chọn tốt nhất lúc đó, không ai biết kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ được khôi phục! Tất cả là do những hạn chế của thời đại này gây ra!