Thập Niên 70: Xuyên Thành Nữ Thanh Niên Trí Thức

Chương 70



Trương Kế Quân tức giận đến hai mắt đỏ hoe, chửi rủa: "Mẹ kiếp, tôi đã ở đây bảy năm! Nếu có chỉ tiêu thì nó phải là của tôi! Các người có tư cách gì mà tranh với tôi? Còn nhanh chóng đi tặng quà nữa, tặng cái con mẹ nó! Tôi nói cho các người biết, các người đừng hòng nghĩ đến chỉ tiêu này!"

Vương Bình khinh thường nói: "Tôi có tiền thì tôi đi tặng! Để xem ai cho nhiều hơn thôi, anh chắc chắn không lấy được chỉ tiêu đó đâu, con ma nghèo! Mặt dày thật đấy!"

Trương Kế Quân bị những lời này chọc tức: "Cậu! Cậu không biết xấu hổ..."

"Được rồi! Mọi người bị các cậu làm ồn rồi kia kìa! Có phải muốn mời cả làng đến xem chuyện cười của các cậu rồi mới chịu dừng lại hay không! Nếu còn mắng chửi thì cút khỏi chỗ thanh niên trí thức cho tôi! Đừng ngủ ở đây nữa!" Thấy trận chiến mắng chửi không có dấu hiệu ngừng, Trần Bân không thể chịu được nữa hét vào mặt họ.

Đám Giang Noãn bị tiếng gầm của Trần Bân dọa sợ, trái tim của họ run lên. Anh Trần không hổ là anh Trần, nói chuyện còn có mấy phần uy h.i.ế.p nữa đấy.

Chẳng thế à, mấy người đang cãi nhau lập tức im bặt, chỉ dám chửi bằng mắt.

Đám Giang Noãn nhìn nhau, đồng loạt trở về ký túc xá.

Sau khi trở về ký túc xá, Dương Ái Liên bĩu môi than thở: "Thật sự không biết bao giờ chuyện tồi tệ này mới kết thúc. Xem ra gần đây ký túc xá thanh niên trí thức sẽ không được yên ổn lắm, ôi chao! Phiền c.h.ế.t đi được!"

"Kệ đi, khi chỉ tiêu giới thiệu học đại học còn chưa quyết định chắc chắn, thì bọn họ sẽ không dừng lại đâu." Cố Tương lạnh lùng trả lời.

...

Sáng hôm sau bầu không khí vẫn rất nặng nề, ngoại trừ Trần Bân, ba thanh niên trí thức nam mặt lạnh không nói tiếng nào. Đám Giang Noãn nhìn khuôn mặt không còn gì để luyến tiếc của Trần Bân ở giữa, họ đều dùng ánh mắt an ủi anh ấy.

Sau khi ăn xong, Giang Noãn vừa định đứng dậy rời khỏi phòng bếp thì Trương Kế Quân nghiêng ngườ thân thiết nhìn cô: "Thanh niên trí thức Giang, cô có thể cho tôi mượn chút tiền không, tôi sẽ trả lại cho cô."

Thấy Giang Noãn im lặng, anh ta tiếp tục nói: "Cho tôi vay mười đồng cũng được, tháng sau trong đội phát tiền tôi sẽ trả cho cô ngay. Tôi biết số tiền này đối với cô không là gì cả, cô giàu như vậy, sẽ không thấy c.h.ế.t mà không cứu chứ."

Giang Noãn càng nghe càng thấy không ổn, nói cứ như là cô có tiền là phải cho anh ta mượn ý nhỉ? Tình cảm là thứ đạo đức giả nhất! Tiền của mình lại không phải gió thổi là bay tới, mười đồng, là nửa tháng tiền lương của cô đấy!

Giang Noãn kìm nén tức giận, kiên nhẫn nói lý với anh ta: "Ờm, nếu anh muốn mượn để mua quà thì xin lỗi, tôi không cho. Anh phải biết rõ ràng một điều rằng, tôi không có nghĩa vụ cho anh mượn, hơn nữa đây không phải thấy c.h.ế.t mà không cứu. Nếu anh bị bệnh và cần điều trị thì tôi sẽ sẵn sàng cho anh mượn."

Trương Kế Quân nghe vậy tức giận: "Sao mà không phải là thấy c.h.ế.t không cứu chứ! Tôi sắp được tiến cử rồi, chỉ là quà cáp ít hơn của bọn Triệu Hướng Tiền một chút thôi, cô nhất định phải cho tôi mượn!"

Giang Noãn nhìn ánh mắt càng ngày càng điên cuồng của Trương Kế Quân, trong lòng run lên, cô nghi ngờ anh ta thật sự bị bệnh! Cô tức giận nói: "Tôi khuyên anh nên nhanh chóng đến bệnh viện khám đi!"

"Cô đừng có mà nguyền rủa tôi, tôi không có bệnh. Con bé c.h.ế.t tiệt này, không cho mượn thì không cho, đừng có mà ăn nói bậy bạ! Có tiền mà không muốn giúp người khác, cô là một tên tư bản đáng chết!" Trương Kế Quân tức giận chỉ vào mũi Giang Noãn mắng, câu nào cũng khiến người ta kinh tởm.

Nghe được những lời nói bẩn thỉu của anh ta, Giang Noãn thật sự tức chết, cô không chịu nổi nữa, lập tức đứng dậy khỏi ghế: "Tôi không cho mượn! Cho anh mượn là có tình, không cho mượn là bổn phận, anh không nói lý ép tôi nhất định phải cho anh mượn, mượn tiền của người khác rồi mang đi tặng? Anh có hiểu lượng sức mà làm là gì không thế? Dùng cái đầu heo của anh mà ngẫm nghĩ lại xem!"