Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 113



Bởi vì cô xuyên thành Tô Hiểu Mạn, không tiếp tục đeo bám thanh niên trí thức Khương nữa, cô cũng không dùng kịch bản của nữ phụ độc ác pháo hôi, vì vậy cũng không có tình tiết thúc đẩy tình cảm của giữa nam nữ chính nữa, nghĩa là đến bây giờ giữa hai nhân vật chính vẫn chưa có tia lửa tình yêu.

Cô cũng không biết phân đoạn nào bị sai mà tình tiết trong truyện bị hiệu ứng cánh bướm mất.

Nữ chính của người ta làm buôn bán còn dễ dàng bị bắt như vậy, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm vai nữ phụ như cô càng phải cẩn thận hơn, đừng đụng đến mấy việc nguy hiểm này, ít nhất cũng phải đợi vài năm nữa, cải cách mở cửa lại nói.

Tạ Minh Đồ nuôi gà ở trên núi hẳn vẫn còn an toàn, dù sao thì cũng là nuôi thả tự do, ai cũng đều có thể bắt, cũng không thể chỉ rõ đấy là gà của ai.

Nhưng mà vẫn phải cẩn thận một chút, không thể gióng trống khua chiêng nuôi được.

Bây giờ bọn họ đang sống ở thôn Kiều Tâm, không bằng đi giúp cậu cả cùng nhau xây dựng đội sản xuất, nếu sản lượng lương thực và sản thực phụ được đề cao, cuộc sống của mọi người đều sẽ tốt hơn.

Trong thôn đã đào mười mấy cái ao cá, bên cạnh ao cá trồng cây dâu, từng hàng dâu mọc lên xanh um, chuyên gia trồng cây trong thôn đã đến kiểm tra chúng, đa số các cây dâu này đều phát triển rất tốt, đợi đến năm sau, chúng có thể đủ cung ứng nhu cầu của ngành nuôi tằm.

Bông lúa mùa thu cũng đã lên mầm ở trên cánh đồng, tạo thành một mảng xanh biêng biếc, mùa thu là mùa của thu hoạch, quả dại trên núi cũng càng ngày càng nhiều, cây táo to đầu thôn đã sai chi chít.

Tô Hiểu Mạn hái được một túi quả táo, mang đi rửa sạch, dự định hôm nay sẽ vào thành phố cùng Tạ Minh Đồ.

Hôm qua, Tạ Minh Đồ nghĩ cách lấy được một ống máu của ông Tạ, Tô Hiểu Mạn cũng không biết anh làm thế nào mà lấy được ống máu này, nhưng đúng là anh ấy đã lấy được nó.

Tựa hồ là do ông Tạ bị rắn độc cắn, cần phải rạch chỗ bị cắn để máu độc chảy ra, nhưng mà sau khi "phóng máu xong" mới phát hiện nhìn nhầm rồi, con rắn kia không có độc.

Cô nhờ bác cả viết giấy giới thiệu, nói là muốn đến xưởng may lần trước cảm ơn ông chủ đã bán máy may cho họ, bên đại đội nghe vậy thì lập tức đóng dấu phê chuẩn cho họ đi.

Khi đến thành phố Nam Giang, hai người họ trước đi đến chỗ xưởng may hôm nọ, lần này họ được người phụ trách xưởng may Vương Phượng Sơn mời đến đây, lần trước do thấy bộ dáng của Tạ Minh Đồ trông có vẻ xem hiểu bản hướng dẫn máy móc, vì vậy Vương Phượng Sơn nhờ Tạ Minh Đồ giúp ông ấy phiên dịch một chút.

Tạ Minh Đồ nói sẽ cố gắng dịch giúp ông ấy, nên hôm nay anh đến đây để đưa bản dịch đơn giản cho xưởng may của họ, trong lúc dịch anh cũng tiện tay giúp họ đánh dấu một số điều cần lưu ý khi sử dụng máy.

Vương Phượng Sơn cảm ơn anh, lần này ông ấy không đưa anh máy may giá rẻ nữa mà tặng cho anh một bộ quần áo, không phải quần áo của nam giới, là một bộ áo khoác mùa thu phụ nữ rất hợp với Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ sau khi cầm lấy chiếc áo này thì vô cùng vui vẻ.

"Mạn Mạn, em mặc đi." Tạ Minh Đồ khoác chiếc áo khoác mùa thu màu xanh nhạt lên người Tô Hiểu Mạn.

"Phải mang về nhà giặt đã rồi mới mặc được." Tô Hiểu Mạn cũng vô cùng vui vẻ, cô thấy rằng dựa theo khả năng hình mối quan hệ thân thiết với xưởng may của Tạ Minh Đồ, nói không chừng sau này cô có thể được mặc quần áo miễn phí.

Nhưng mà…. Nói thế nào thì cô vẫn là một nhà thiết kế quần áo, cô muốn mua một chút vải về để tự mình may.

Sau này, nếu tạo được mối quan hệ tốt với xưởng may thì có khi cô có thể mua vải giá rẻ mà không cần phiếu vải, cùng với mấy đồ lặt vặt như cúc áo, nút thắt, các đồ trang trí khác nữa.

"Minh Đồ, anh thật sự quá tuyệt vời!!!" Không chỉ biết sửa máy móc, anh còn có thể đọc hiểu được tiếng Anh và tiếng Liên Xô nữa.Lần trước Tô Hiểu Mạn hỏi anh mấy thứ tiếng này như thế nào, anh ấy nói rằng mình chưa học qua bao giờ, nhưng trước đây đã đọc qua mấy cuốn từ điển cũ của anh hai Tạ, các từ trong từ điển anh đều nhớ hết rồi, vì vậy nhìn đến câu có thể hiểu được tám chín phần mười nghĩa của nó, ngoài ra, anh có thể nhớ mọi thứ nhanh, khả năng xử lý dữ liệu của não cũng nhanh hơn, một số từ gốc và đặc điểm của từ, anh ấy đều có thể tự mình suy luận rồi đoán quy tắc, nên dù anh ấy không biết từ đó, nhưng cũng có thể đoán được quy tắc liên quan đến nó.

Nói tóm lại, Tô Hiểu Mạn ngoại trừ việc cảm thán trình độ của bản thân chỉ đến vậy thì cũng chỉ biết thở dài một hơi.

"Anh giỏi gì đâu, Mạn Mạn mới là người giỏi nhất." Cái tên Tạ Cẩu Tử này phi thường khiêm tốn nói.

Tô Hiểu Mạn lôi khuỷu tay của anh, giơ tay lên gõ một cái vào trán anh, cười đùa mắng: "Sự khiêm tốn này của anh thật khiến người muốn đánh cho một trận."

"Anh đấy, nếu là được đến trường đi học vài ngày sẽ biết bản thân anh giỏi như thế nào—" Nói đến đây, Tô Hiểu Mạn đột nhiên im lặng, nhìn Tạ Minh Đồ trước mặt mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng xót xa.

Nếu anh ấy có thể nhận được một nền giáo dục tốt đẹp từ lúc nhỏ, thì có khi bây giờ anh đã trở thành một người vô cùng có tiếng trong giới học thuật hoặc là một chuyên gia về kỹ thuật máy móc, hoặc cũng có thể một nhà ngoại giao thông thạo nhiều loại ngôn ngữ.

Mà không phải ở nông thôn, mỗi ngày xuống ruộng làm việc, không được tiếp xúc với những tri thức bên ngoài.

Anh rõ ràng như một tinh linh bọt biển nhưng lại bị bắt rời xa đại dương kiến thức.

Cô ôm mặt Tạ Minh Đồ, kiễng chân hôn lên trán anh, dịu dàng nói: "Minh Đồ, anh thật sự là một người đàn ông rất xuất sắc."

"So với thanh niên trí thức Khương thì sao?" Tạ Minh Đồ giả vờ không quan tâm hỏi.

Tô Hiểu Mạn nhìn bộ dạng tỏ vẻ không quan tâm "Anh chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi" nhưng trong lòng vô cùng lo lắng của anh ấy thì cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Như là làm đổ lọ giấm chua năm ngoái vậy.

"Thanh niên trí thức Khương nào, anh đang nói đến thanh niên trí thức Khương nào vậy?" Tô Hiểu Mạn cố ý trêu ghẹo anh, giả vờ chính mình cũng không biết anh đang nói về ai.

Khuôn mặt Tạ Minh Đồ tối sầm lại, nói ra cái tên mà anh vô cùng không muốn nhắc đến: "Khương Yến Đường."

“Vì sao anh luôn so sánh mình với anh ta vậy? Trong lòng ghen tị không thể chấp nhận được sao?” Tô Hiểu Mạn đảo khách thành chủ dạy dỗ anh một trận.

Tạ Minh Đồ vô cùng đáng thương nói: “Ở trong lòng Mạn Mạn, có phải vẫn luôn cảm thấy anh ta tài giỏi hơn anh, người em muốn lấy nhất có phải là người giống với anh ta.”

Tô Hiểu Mạn cảm thấy oan hơn cả tháng sáu tuyết rơi Đậu Nga, chó con ghen tuông khiến người đau đầu, cô ngoắc ngoắc ngón tay, ra hiệu cho Tạ Minh Đồ cúi xuống.

Ánh mắt của con chó con này lập tức hớn hở, cúi đầu vẻ mặt chờ mong nhìn cô.

Tô Hiểu Mạn cười vỗ nhẹ hai cái ở trên mặt anh.

Không cho anh hôn!

Khuôn mặt đẹp trai của Tạ Minh Đồ khi không nhận được cái hôn nào lập tức xị ra, giây tiếp theo, anh thấy Tô Hiểu Mạn ôm mặt anh, hôn lên bờ môi của anh.

Đây là nụ hôn gần gũi đầu tiên giữa hai người, hai đôi môi mềm mại kề sát vào nhau, vị ngọt nhè nhẹ bắt đầu lan tỏa ra giữa môi và lưỡi.

Sau vài giây, Tô Hiểu Mạn mới đẩy anh ra, mặt đỏ bừng nói: “Em chỉ muốn gả cho người em hôn môi, trong lòng em, anh ấy là người tuyệt vời nhất, không ai có thể so được với anh ấy.”

Cụ thể chỉ ai cô sẽ không nói, cô còn muốn giữ thể diện, Tô Hiểu Mạn chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng lên như bị lửa thiêu vậy, mặc dù ở một góc hẻo lánh của khu vực nhà máy ngoại ô này cũng sẽ không có sự tồn tại của người thứ ba nhưng mà cô vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ.