Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 116



Vương Hoài Tiên cũng không am hiểu ngành kỹ thuật về lý, nhưng là vì lấy kiến thức về diện làm phiên dịch, ông cũng tích trữ không ít sách nghiên cứu phân tích về các mặt toán lý hóa.

Nghe được có sách về phương diện toán lý hoá, Tô Hiểu Mạn cảm thấy thực thích hợp với Tạ Cẩu Tử bên cạnh cô, tuy rằng trí nhớ của tên này siêu phàm thoát tục, nhưng ở văn học phương diện thì anh…… Khẳng định là không thể cứu được.

Thượng đế mở ra một cánh cửa cho anh, nhất định còn đóng một cánh cửa sổ của anh.

Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhau chọn hai ba quyển sách, cô chọn cho chính mình một cuốn tiểu thuyết tiếng Anh, Tạ Minh Đồ chọ lấy hai ba quyến sách liên quan tới vật lý, là chính anh tự chọn, dù sao Tô Hiểu Mạn xem không hiểu.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Ăn không văn hóa không thấy mệt.

Thấy hai người bọn họ chọn đều là sách tiếng Anh, Vương Hoài Tiên phá lệ tò mò, bọn họ không phải là học sinh chuyên môn học ngoại ngữ chuyên nghiệp, dựa theo năng lực học ngoại ngữ hiện tại của học sinh trung học, cũng không thể đọc hiểu được số sách này.

Đặc biệt là thằng nhóc nhỏ tuổi họ Tạ này, chọn vẫn toàn là…… tới cả chính bản thân Vương lão tiên sinh, đều cảm thấy da đầu tê dại.

—— bọn họ là muốn mượn trở về đọc sao?

“Hai người các người học ngoại ngữ thế nào?” Vương Hoài Tiên nghi hoặc nói.

Tạ Minh Đồ thật thành nói: “Không học qua.”

Vương Hoài Tiên: “????” Không học quá ngươi còn lấy hai quyển sách này?

Tô Hiểu Mạn bụm trán, ở bên cạnh giải thích, nói: “Hai chúng tôi không học ngoại ngữ chính thức ở trong trường học, nhưng đã xem qua một hai quyển từ điển ngoại ngữ, người bên cạnh tôi có trí nhớ cực kỳ xuất sắc, rất nhiều sách anh ấy đọc hai ba lần là nhớ kỹ, nhớ những từ ngữ nước ngoài này cũng rất nhanh chóng.”

“Đã biết hàm nghĩa từ ngữ, xem hiểu mấy quyển sách ngoại ngữ này không phải rất khó.”

Làm công tác dạy học nhiều năm Vương Hoài Tiên ngây ngẩn cả người, ông gặp qua không ít học sinh học ngoại ngữ, quan trọng nhất đương nhiên là phải nhớ từ đơn ngoại ngữ, đại bộ phận nhớ trước lại quên sau, đã quên rồi lại nhớ, nếu là không có đi du học trải qua thực hành, học sinh bình thường xem hiểu mấy quyển sách ngoại ngữ này vẫn có chút cố hết sức.

Học ngoại ngữ, có đơn giản như vậy sao?

Ông tùy ý lấy tới một quyển tiểu thuyết tiếng Anh, mở ra một tờ bất kì, bảo Tạ Minh Đồ phiên dịch cho chính mình nghe.

Tạ Minh Đồ một năm một mười mà phiên dịch.

Vương Hoài Tiên: “……” Tuy rằng câu phiên dịch ở phương diện độ lưu loát mượt mà còn có chút vấn đề, nhưng mà nghĩa thì đại kém không kém.

Ông lại bảo Tô Hiểu Mạn thử xem, Tô Hiểu Mạn cũng làm bộ làm tịch xả vài câu.

Đời trước làm một học sinh tốt, Trình độ tiếng Anh của Tô Hiểu Mạn không thấp.

Sau khi phiên dịch văn chương xong, Tô Hiểu Mạn bổ sung thêm nói: “Lão tiên sinh, thứ chúng tôi học là ngoại ngữ kiểu người câm, biết là có nghĩa gì, nhưng mà không có thể đọc được.”

Vốn Vương Hoài Tiên còn đang ngạc nhiên hai thanh niên này rất có thiên phú phương diện ngoai ngữ, lúc này nghe cô nói như vậy, nhịn không được thở dài một hơi, đích xác, đây cũng là bệnh chung của rất nhiều học sinh học ngoại ngữ.

Ông cầm lấy sách, dùng trang thái dạy học đọc lại trang vừa rồi, Vương Hoài Tiên vô cùng tự tin với khẩu âm đọc ngoại ngữ của mình, ông hy vọng hai đứa nhỏ này có thể học được chút gì từ đó.

“Các cô cậu thử đọc lại một lần.”

Vương Hoài Tiên đang muốn đem sách trong tay đưa cho Tạ Minh Đồ bên cạnh, liền thấy anh nhìn vào mắt Tô Hiểu Mạn, rồi sau đó có nề nếp mà dùng giọng điệu đồng dạng đọc ra đoạn văn mà Vương Hoài Tiên vừa mới đọc xong.

Anh đọc lại hoàn toàn rập khuôn, phát âm và ngữ khí giống nhau như đúc với Vương Hoài Tiên.

Vương Hoài Tiên cầm sách trên tay đột nhiên thấy ngũ vị tạp trần: “……”

Hiện tại cuối cùng ông mới hiểu rằng vì sao cô gái trẻ này lai nói rằng thanh niên kia có trí nhớ tốt, Còn không cần phải nhìn sách mà đọc, nghe ông nói một lần, cứ như vậy thuật lại từ đầu chí cuối ra.

Thằng nhóc này thật đúng là……

Đây là học sinh trường nào?

“Trí nhớ của thằng nhóc cậu đúng là không tồi, so với lúc tôi còn tuổi trẻ ấy, cũng là nghe một lần đã nhớ kỹ như vậy, chẳng qua hiện tại người già rồi, trí nhớ càng ngày càng không tốt, nói đến cùng, vẫn là tuổi trẻ tốt nhất……” Vương Hoài Tiên cảm thán nói như thế, trong lòng có chút cảm xúc chua sót.Bởi vì hiện tại trí nhớ không được tốt, ông cũng nhớ không rõ lúc còn tuổi trẻ ấy có phải dễ dàng đọc thuộc sách như vậy hay không.

Tạ Minh Đồ nghe Vương Hoài Tiên nói như vậy, anh tin, ở trong lòng âm thầm nghĩ, trước đây Mạn Mạn vẫn luôn khen anh rất ưu tú, nói trí nhớ anh tốt, nói anh là thiên tài khó gặp, hẳn là đang an ủi anh.

Trên thực tế những lão tiên sinh có văn hóa này, thời trẻ tuổi khẳng định đều là người gặp qua là không quên được như thế này, anh cũng không phải người cỡ nào xuất sắc, chỉ là một người bình thường phổ thông, là một người bình phàm có trí nhớ hơi tốt mà thôi.

Huống chi anh còn đọc sách ít hơn mấy năm so với những người làm công tác văn hóa này,, về sau còn phải nỗ lực hơn nữa mới được.

Vương Hoài Tiên muốn Tô Hiểu Mạn đọc qua một lần, Tô Hiểu Mạn thật sự không giỏi như Tạ Minh Đồ, cô thành thật cầm sách, đọc vài câu tiếng Anh không sai chữ nào.

“Hai em đều là những người học giỏi, về sau muốn đến đây mượn sách thì đến, ở đây luôn hoan nghênh các em.”

Vừa dứt lời, Vương Hoài Tiên lại hỏi bọn họ là học sinh ở đâu, Tô Hiến Mạn giải thích với ông ấy rằng hai người bọn họ chỉ là học sinh bình thường trong thôn, học song tiểu học thì không đi học nữa, chỉ có thể trộm đọc một ít sách thôi.

Nghe được đáp án như vậy, Vương Hoài Tiến cũng không phải rất thất vọng, mấy năm trước học sinh không học, rất nhiều người không đi học đã về nhà, cho dù bây giờ đi học trung học thì thật ra cũng không học được gì.

Sự quan tâm của giáo viên và học sinh đều không đặt ở việc học văn hóa.

Mấy năm nay, trình độ của học sinh trung học đều rất kém cỏi, có một bộ phận rất lớn kém hơn lão tam, bọn họ mới là những du học sinh được tiếp xúc với văn hóa giáo dục trung học chân chính, bởi vậy sau khi khôi phục lại kỳ thi đại học thì thành tích xuất sắc nhất vẫn là lão tam những năm đó.

“Các em tự học ở nhà cũng tốt, cũng tốt. Nếu có vấn đề gì không hiểu có thể đến tìm tôi, các em phải nhớ rằng không thể từ bỏ học tập, đọc sách không nhất định có thể mang lại hồi gì cho chúng ta, nhưng nó có thể làm phong phú tinh thần của một người, đây mới là điều quan trọng nhất.”

Trước khi hai người Tô Hiểu Mạn rời đi, Vương Hoài Tiên cho bọn nhọ mấy phần văn kiện, một ít tài liệu nhận xét ngoại văn, ông ấy muốn bọ họ thử trở về phiên dịch chúng sang tiếng Trung.

“Bây giờ tôi đang làm phiên dịch viên, các em thử phiên dịch một lần xem, nếu chất lượng bản dịch đạt tiêu chuẩn tôi có tranh thủ một ít phí phiên dịch cho các em.”

Khi nghe thấy những lời đó mắt Tô Hiểu Mạn ngay lập tức sáng lên, hai người bọn họ ra ngoài một chuyến lại phát hiện ra một cơ hội kiếm thêm thu nhập.

Bây giờ, buổi tối của niên đại này cơ bản không có bất kỳ hoạt động giải trí ban đêm nào cả, còn không bằng hỗ trợ phiên dịch một ít tài liệu kiếm thêm thu nhập.

Hai người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ mang theo những tài liệu đó trở về cùng nhau. Sau khi hai người bọn họ trở về, Vương Hoài Tiên cũng tìm người tra xét lại lai lịch của hai người, họ đều có xuất thân là nông dân, ông ta đứng bên cửa sổ nhìn mặt trời lặn không khỏi thổn thức lãng phí nhân tài.

*

Mấy ngày sau, hai người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ ban đêm thắp đèn dầu ghé vào phiên dịch văn chương cùng nhau, phần lớn bộ phận đều do Tạ Minh Đồ viết sơ thảo, Tô Hiểu Mạn Phụ trách sửa lại giúp anh, cuối cùng Tạ Minh Đồ lại chỉnh chỉnh tề tề mà sao chép lại một lần nữa.

Tô Hiểu Mạn còn mua cho Tạ Minh Đồ mua bảng chữ mẫu trong huyện, hiện tại Tạ Cẩu Tử đã từng bước tiến giai thành “chữ cẩu bò”.

Chữ anh viết ra càng xinh đẹp hơn.

Chữ của Tạ Minh Đồ đã từng quy quy củ củ không có gì đặc sắc, bây giờ Tô Hiểu Mạn nhìn lại chữ của anh thì lại cảm thấy nó để lộ một chút ý vị quật cường trương dương, rồng bay phượng múa, chỉ là còn thiếu một chút sự tự tin.

Nhiều năm Tạ Minh Đồ không được coi trọng, chịu sự chèn ép à lớn lên nên anh không thẳng lưng, cúi đầu trong một góc giống như một chút bụi bặm không thể thấy được.

Có lẽ bây giờ anh đã ý thức được rằng minh là một viên minh châu đã bị phủ bụi chỉ là chưa dám tin tưởng mà thôi.