Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 126



Đến ngày Tạ gia phân gia, xác định đến rất nhiều người xem náo nhiệt, nhưng cho dù nhiều thì cũng là ở bên ngoài xem, chủ yếu vẫn là cán bộ xã, trong thôn người cao tuổi có địa vị tôn kính, tất cả đều đứng ở trong phòng Tạ gia xếp thành một hàng.

Lúc này anh em nhà họ Tạ đều đã có mặt ở đây.

Tạ lão đại, Tạ Kiến Bình; Tạ lão nhị, Tạ Vĩ Cường; Tạ lão tam, Tạ Hoa Đông; cùng với cuối cùng Tạ lão ngũ, Tạ Minh Đồ, bốn người trưởng thành đứng ở nhà chính.

Ở trong số bốn người ở đây, Tạ Minh Đồ cao nhất, tiếp theo đến Tạ Kiến Bình, lão nhị cùng lão tam không quá cao, Tạ lão tam là người thấp nhất.

Tạ lão đại què chân, Tạ lão nhị nhìn như chuyện không liên quan đến mình, tỏ ra khinh thường, Tạ lão tam khuôn mặt buồn rầu, hắn hiện tại muốn cùng Tạ lão đại đánh nhau, nếu không phải đại ca trở về muốn cùng người nhà phân gia, thì hắn làm sao có thể ly hôn với vợ.

Tạ lão tam hối hận, sau khi mất một đứa con, hắn hiện tại hối hận cực kỳ, hắn hối hận vì trước không đáp ứng Chu Tiểu Hủy, phân gia rồi tự làm chủ gia đình nhỏ, đến lúc đó hắn có hai đứa con gái, một đứa con trai, là một gia đình hạnh phúc, vì cái gì níu kéo không muốn phân gia.

“Từ hôm nay trở đi, muốn đem lão đại cùng lão ngũ hai nhà phân ra ở riêng, mỗi người tự lo, lão nhị cùng lão tam ở lại, về sau chăm sóc cha mẹ, lúc này phân gia, hai người bọn họ sẽ được chia nhiều hơn.”

“Lão tam, con xác định là không phân ra ở riêng sao?”

Tạ lão tam có vẻ mặt không vui mà gật đầu, vì không phân gia, hắn đã ly hôn rồi, nếu là lúc này lựa chọn phân gia, mặt mũi hắn muốn giấu đi nơi nào, không phân gia, không thể phân gia.

Tạ lão tam vẫn còn đau buồn vì đứa con trai của chính mình chết đi, nhưng là trên mặt của Tôn Mai cùng Tạ lão đầu không có thấy chút đau thương nào.

Tôn Mai cùng Tạ lão đầu cảm thấy hai người bọn họ phân gia như vậy cũng hài lòng, phân lão đại cùng sáu đứa trói buộc kia ra là tốt nhất, lão nhị lão tam gia ở lại, lão tam ở lại là tốt nhất, một người độc thân vừa lúc có thể xuống đất kiếm công điểm vừa có thể ăn ít, hiện tại không có vợ con, có thể bớt không ít việc, Tôn Mai cũng sẽ không nghĩ lại thu xếp cho đứa con trai này cưới vợ, tuỳ hắn thôi.

Còn hai vợ chồng lão ngũ, hai người bọn họ thì Tạ gia không có sự kiên nhẫn, trực tiếp đuổi hai người bọn họ ra khỏi nhà là được, nhưng đồ vật của bọn họ thì phải để lại.

“Được rồi, vậy thì lão đại cùng lão ngũ phân ra đi.” Những người hôm nay tới tham dự Tạ gia phân gia cũng cảm thấy việc này rất là hiếm lạ, nhà bọn họ phân gia là đem lớn nhất cùng nhỏ nhất phân ra đi.

Mà cũng đúng, Tôn Mai bất công với Tạ lão nhị là việc mà mọi người đều biết, khẳng định là muốn lão nhị phụ dưỡng bà ta.

Nhưng……

Bọn họ đánh giá anh em nhà họ Tạ một chút, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, bởi vì Tạ lão đại quanh năm suốt tháng không trở lại, cho nên thời gian bốn anh em bọn họ ở bên nhau rất ít.

Lúc này bốn anh em đứng chung ở dưới một mái nhà, bọn họ đột nhiên phát hiện, ba anh em lão đại lão nhị lão tam còn có chỗ tương tự, nhưng là Tạ Minh Đồ, hoàn toàn không có chỗ nào giống với anh em của mình

Nhìn không giống người một nhà chút nào.Nhóm cán bộ Thôn nói thầm trong lòng, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, hai người anh em ruột khác nhau như trời với đất, thật cũng không phải là chuyện thường thấy.

Dưới sự chủ trì của lớp người già đức cao vọng trọng ở trong thôn như ông cụ Lâm, Lâm Ngạn mà bắt đầu thương nghị chuyện tách ra ở riêng.

Cũng giống những người trong thôn khác tách ra ở riêng, thật ra cũng không cần phiền toái như vậy, hầu hết mọi người đều là chính nhà mình ngầm tách ra ở riêng, ai lo nhà nấy, người làm chủ gia đình tùy tiện chia ra, nhưng là mấy năm gần đây, chuyện cãi cọ về tách ra ở riêng càng ngày càng nhiều, thậm chí phát triển trở thành ẩu đả, bởi vì chia tài sản không đều, anh em ruột gây gổ đến mức cả đời không qua lại với nhau, cũng không phải số ít.

Bởi vậy, mới yêu cầu cán bộ và một số người già trong thôn uy vọng lớn, tới đây làm chứng kiến.

Tốt nhất là có thể hòa khí tách ra ở riêng.

“Tiền tích cóp trong nhà, cha mẹ giữ ba phần, bởi vì về sau nhà lão nhị phải phụng dưỡng cha mẹ, cho ba phần, nhà lão tam một phần, nhà lão đại hai phần, trước kia anh ta tham gia quân ngũ gửi không ít tiền về trong nhà, cho hắn hai phần không ai có ý kiến gì đi, nhà lão ngũ cũng giống với nhà lão tam, đều là một phần.” Ông cụ Lâm nói chuyện chia tài sản của hai vợ chồng ông Tạ cho mấy anh em nghe, ông vừa nói, vừa nói thầm trong lòng.

Hai vợ chồng nhà họ Tạ này đúng là vô cùng bất công, bốn anh em, tính ra mỗi nhà lão nhị đã được chia sáu phần, bà ta thật sự không cần những đứa con trai khác hiếu kính về già hay sao.

Tạ lão tam: “Tôi chẳng tách ra sống riêng đâu, tôi vẫn sẽ ở cùng cha mẹ tôi.”

“Chỉ tách riêng lão đại và lão ngũ, mỗi người bọn họ lấy hai phần, một người lấy một phần.” Tôn Mai ghét bỏ mà bĩu môi, nếu để bà ta chia, bà ta một chút cũng không muốn chia cho hai người kia.

“Tiền trong nhà tổng cộng cũng không được bao nhiêu.” Tôn Mai tức giận nói.

Tạ lão đại móc ra từ trong lòng ngực một tập danh sách, mang tới cho vài vị chứng kiến xem qua, “Đây là danh sách số tiền tôi gửi về trong nhà bao nhiêu năm qua.”

Tôn Mai vừa thấy anh ta lấy ra thứ này, lập tức liền trở nên nóng nảy, “Thằng khốn nạn này, anh muốn làm gì?”

“Mẹ, số tiền này con gửi về nhà, một nửa là dùng để hiếu thuận cha mẹ, một nửa là dùng để nuôi Tú Anh và mấy đứa nhỏ, ngày hôm qua Tú Anh cũng đã cùng con tính toán một chút, ít nhất một năm con gửi về ba bốn trăm, mấy đứa trẻ không dùng hết bao nhiêu, mẹ nói giúp bọn nó tích cóp, số tiền tích cóp này con tính toán để lại cho bọn nó làm học phí.”

Lời này của Tạ lão đại vừa ra tới, thần sắc trên mặt những người xung quanh đều trở lên vi diệu.

Tạ lão đại không ở trong thôn không biết, nhưng là rất nhiều tin đồn nhảm nhí đều đã truyền khắp ở trong thôn, nói tiền gửi trở về của anh ta không phải nuôi vợ và con của chính mình, mà là để cho bà mẹ già của anh ta nuôi một đứa con trai khác.

Cũng thật là đáng thương.

“Không có.” Tôn Mai cướp được xấp danh sách kia vào trong tay mình, “Anh không ở nhà nên là không biết củi gạo quý như thế nào, lo liệu một gia đình lớn như nhà họ Tạ, anh biết phải tốn phí nhiều bao nhiêu không? Nói không có chính là không có.”

Tạ lão đại hùng hổ dọa người: “Như thế nào mà không có? Đó là tiền con cho Tú Anh.”

Tôn Mai trực tiếp ném đồ vật ở trên bàn, “Như thế nào? Con cái của anh thì anh không nuôi, quăng cho bà mẹ già này nuôi, anh còn không biết xấu hổ hỏi tiền tôi, Tạ Kiến Bình, sao anh lại có thể mặt dày như vậy!”

“Phi, tôi nói cho anh biết, chính là không có tiền, nếu thật sự là mấy miệng của Tú Anh và Thiết Đản không cần ăn cơm, số gạo thóc bọn họ ăn trong một năm qua tôi còn chưa tính với anh, còn có quần áo bọn họ nữa, anh nghĩ may quần áo không cần tiền sao?”

“Hiện tại đòi tách ra ở riêng, còn muốn tìm bà mẹ già của anh đòi tiền, anh là thằng nghiệt tử, nếu mà ông trời mở mắt thì sẽ đánh chết anh ngay tại chỗ.”

“Dù sao cũng chỉ còn thừa 800 đồng, có bản lĩnh thì anh lấy hết đi, bức tử mẹ anh, bức tử cháu trai với em trai anh, anh cũng cam tâm ư, phi.”