Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 140



Sau khi đặt bút chấm hết bức thư.

Triệu Thanh Thanh viết xuống một câu: “Chờ mong hồi âm của Thiến Thiến”.

Đợi cho nét mực khô hoàn toàn, Triệu Thanh Thanh nhét bức thư mình vừa viết vào phong thư, cô ta đứng dậy duỗi người, nhìn trời xanh mây trắng trôi nổi bên ngoài, thầm nghĩ cuộc đời hình như luôn luôn có những thay đổi bất ngờ.

Nếu lần sau mẹ cô ta lại gọi điện thoại cho cô ta.

Cô ta nhất định phải nói với mẹ cô ta rằng: “Mẹ ơi, lần này xuống nông thôn là quyết định đúng rồi!”

*

Tôn Mai bị đưa đi hai ngày, ông Tạ thân là chồng của bà ta, cuối cùng cũng vẫn niệm chút tình cảm vợ chồng, cảm thấy cho dù như thế nào thì người trong nhà cũng nên đến đồn công an thăm một chuyến, đương nhiên nhiều năm tình cảm vợ chồng như vậy, nhưng ông ta cũng không tính đến việc tự mình đi nhìn xem.

Ông Tạ kêu anh hai Tạ đi.

“Thằng hai, con đi huyện thành một chuyến đến thăm mẹ con đi, cũng đã mấy ngày trôi qua rồi, đi xem tình hình như thế nào đi.” Ông Tạ ngòi miệng sai anh hai Tạ làm chuyện này, hy vọng anh hai Tạ có thể đi thăm Tôn Mai.

Ông ta chỉ sai bảo anh hai Tạ đi, nhưng bản thân ông ta thì nhất định sẽ không đi, ông ta thậm chí còn không muốn gặp lại Tôn Mai thêm lần nào nữa.

Là vợ chồng với nhau đã vài chục năm, ông Tạ biết tính cách của Tôn Mai, bà ta chính là một người trời sinh đã ích kỷ, trong não lại có bệnh nữ nhân, nếu mà Ông ta đi thăm hỏi, Tôn Mai nhất định sẽ yêu cầu ông ta làm một ít chuyện mà ông ta không thể làm được.

Ví dụ như lại muốn người cha làm quan kia của Khương Yến Đường làm chuyện gì đó…

Nếu không thì là đi tìm Tạ Minh Đồ, yêu cầu anh phải thả bà ta ra…

……

Chắc chắn bà ta có thể nói ra được những lời này, ông Tạ khẳng định cũng không có cách nào thỏa mãn những nguyện vọng này kia của bà ta, nếu ông ta mà không đồng ý, nhất định Tôn Mai sẽ giống như rắn độc mà cắn người linh tinh.

Bây giờ tất cả mọi chuyện đều đổ hết lên người Tôn Mai, năm đó là một mình bà ta trộm tráo đổi hai đứa bé, phạm tội cũng chỉ có một mình bà ta, một ông già như ông ta không có liên quan gì đến chuyện này hết, ông ta cũng chỉ mới biết được Tạ Minh Đồ không phải con trai của ông ta trong thời gian gần đây thôi.

Ông ta lại không phạm tội, không thể vô duyên vô cớ mà nhảy vào vũng bùn này được.

Cho nên ông ta không thể đi gặp Tôn Mai, nhưng tốt xấu vẫn còn có chút tình cảm vợ chồng, huống chi lúc trước anh hai Tạ là đứa con mà Tôn Mai thiên vị nhất, cũng vẫn là mẹ ruột của anh ta, cho dù Tôn Mai làm sai chuyện gì đi nữa thì người làm con trai như anh hai Tạ cũng phải đến thăm bà ta.

Anh hai Tạ vừa nghe ông Tạ nói, trên mặt hiện lên vẻ khó xử: “Cha, xin cha thương con đi, con không thể đi được, làm sao con có thể đi đến chỗ đó được chứ.”

“Cha à, cha là chồng của mẹ thì cha phải là người đi vào nhà tù thăm mẹ chứ.”

Anh hai Tạ cũng không muốn đi thăm Tôn Mai, lúc này anh ta tình nguyện phân rõ quan hệ với Tôn Mai, lúc này Hứa Diễm Lan đã mang theo Tạ Diệu Tổ trốn ra ngoài, đứa bé Tạ Diệu Tổ này, hoàn toàn không nhớ đến lúc bà nội nó chiều chuộng yêu thương nó, bây giờ mở mồm là: “Con không cần một bà nội là tội phạm lao động cải tạo, con không cần một bà nội là tội phạm lao động cải tạo, con không có bà nội là tội phạm lao động cải tạo…”

Ông Tạ nghe thấy anh hai Tạ từ chối thì ngay lập tức hít một ngụm khí lạnh tức, ông ta không ngờ anh hai Tạ lại vô tình như thế, ngay cả mẹ ruột của anh ta mà anh ta cũng không muốn đi thăm một lần.

Đứa con mà Tôn Mai nuôi lớn, vậy mà lại là một đứa con như thế này.

“Cái thằng này, mày còn có một chút lương tâm nào hay không, cho dù mẹ mày có làm gì sai đi chăng nữa thì bà ấy cũng đào tim đào phổi mà đối xử tốt với mày, hiện giờ bà ấy bị bắt, đúng là những người khác đều đem nhà ta trở thành ôn thần, nhưng mà mày thân là con trai ruột vậy mà mày đối xử với bà ấy như vậy mà nhìn được hả”.

“Cho dù mày không muốn đi thăm bà ấy ngay, thì cũng không thể không đi thăm bà ấy một lần nào được.” Ông Tạ vừa hút thuốc vừa mắng anh hai Tạ một trận.Đứa con trai này đúng là quá ích kỷ.

Vậy mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng không muốn đi thăm.

“Lúc trước mẹ con đối xử với con, đối xử với Diệu Tổ nhà các con tốt đến mức nào? Chẳng lẽ con không nhớ một chút nào sao? Hiện giờ lại vô tình vô nghĩa như vậy, thằng cả, thằng ba, không muốn đi thì cũng thôi đi, nhưng mà con nhất định phải đi đi.” Ông Tạ đẩy nhẹ cánh tay anh hai Tạ, bảo anh ta nhất đinh phải đi thăm Tôn Mai.

Anh hai Tạ nghe xong lời này, trong lòng cảm thấy rất bực bội, anh ta chửi thầm trong bụng: “Nói nhiều như vậy, bản thân mình là chồng còn không muốn đi, vậy mà lại sai đứa con trai này đi qua đó”.

Tình cảm vợ chồng mấy chục năm, đúng là giống như một tờ giấy mỏng manh, chỉ cần chọc nhẹ một cái đã rách.

“Cha à, cha đã có mấy chục năm tình cảm vợ chồng với mẹ rồi, cha đi thì mới có thể an ủi mẹ để bà ấy bớt sợ hãi.”

Anh hai Tạ biết tính tình của mẹ ruột anh ta, trước kia bà ta ở trong thôn ngang ngược vô lý còn chưa tính, mọi người trong thôn cũng luôn nhường nhịn bà ta không muốn so đo nhiều như vậy, tùy ý cho bà ta nói giả thành thật, thật nói thành giả.

Nhưng đó chính là đồn công an, còn có thể để dung túng cho bà ta làm loạn như vậy sao?

Hơn nữa, trong lòng anh hai Tạ cũng có chút không thoải mái.

Trước kia anh cho rằng mình là đứa con trai mà Tôn Mai thiên vị nhất, anh ta cũng cảm ơn mẹ anh ta từ tận đáy lòng, tuy rằng mình không phải lớn nhất, cũng không phải nhỏ nhất, nhưng anh ta lại là người may mắn nhất, là đứa con trai mà cha mẹ yêu quý nhất.

Nhưng mà, bây giờ anh ta lại phát hiện, Tôn Mai còn có một đứa con mà bà ấy càng thiên vị hơn, đó chính là Khương Yến Đường. Là đứa em trai nhỏ nhất của anh ta, được mẹ của anh ta tráo đổi thành con cháu của cán bộ, hưởng thụ mười mấy năm cơm ngon rượu say.

So sánh với cuộc đời của đứa em trai nhỏ nhất này, những đối xử thiên vị mà anh ta được hưởng thụ kia căn bản không đáng nhắc tới.

Tại sao Tôn Mai lại không biến anh ta thành con trai của thủ trưởng chứ?

Không phải con trai của thủ trưởng cũng được, biến anh ta thành con trai của gia đình công nhân nào trong thành cũng đều được, để anh ta cũng được hưởng thụ vài chục năm cuộc đời phú quý khi bị tráo đổi.

Nhưng cố tình hưởng thụ người không phải là anh ta, nếu anh ta cũng có điều kiện giống như Khương Yến Đường, lấy năng lực của anh ta, thì làm sao hiện giờ anh ta còn phải uỷ khuất mà dạy học ở cái trường trong thôn nhỏ bé này cứ, chuyện này cũng quá không công bằng rồi.

Uổng công ngày thường Tôn Mai vẫn luôn nói, mình là đứa con trai mà bà ấy yêu thương nhất, trên thực tế bà ấy đã đem những đồ tốt nhất, đều cho đứa con trai út Khương Yến Đường của bà ấy.

Quả nhiên những người làm mẹ, thiên vị nhất vẫn là con trai út, trước kia bà ta làm khó Tạ Minh Đồ, cũng chỉ bởi vì Tạ Minh Đồ không phải con trai ruột của bà ấy.

Khi trong lòng nghĩ đến chuyện đó, Anh hai Tạ khó tránh khỏi nảy sinh ra một ít oán hận đối với người mẹ ruột Tôn Mai.

Ngay cả đêm qua khi anh ta nằm mơ, cũng mơ đến chuyện nếu đứa con năm đó mà Tôn Mai trộm đổi là anh ta thì tốt rồi.

Nhưng mà Anh hai Tạ cũng không nghĩ đến, với tuổi của anh ta năm đó, Tôn Mai điên đến mức nào mới có thể trộm đổi anh ta đến gia đình giàu có chứ.

Hiện giờ Anh hai Tạ oán hận Tôn Mai còn không kịp, làm sao lại tình nguyện đi thăm bà ta được.

“Về sau con còn phải dạy học, làm sao có thể đi đến nơi như thế được chứ”.