Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 144



Chiếm hầm cầu không ị phân thì thôi, còn muốn lải nhải lẩm bẩm ở chỗ này.

“Khương Yến Đường, thật sự hẳn là anh cảm thấy tự ti, nếu Tạ Minh Đồ từ nhỏ chính là con cháu nhà họ Khương, lấy thiên phú của anh ấy, khi anh ấy lớn đến đến từng này tuổi thì tuyệt không sẽ không trở thành bộ dáng bình thường như hiện tại của anh.”

“Anh độc chiếm nhiều tài nguyên như vậy, ăn ngon uống tốt nhiều năm như vậy, anh nói thử một chút xem anh có cái gì có thể lấy ra? Anh làm ra cái thành tựu gì và cống hiến được gì? Nói đi nói lại còn không phải nói anh là con cháu đại viện, những điều khác thì sao? Anh có cái gì là do anh dựa vào đôi tay chính mình làm ra được?”

“Không thích anh, chính là phát hiện anh là một cái gối thêu hoa mà thôi.”

Tô Hiểu Mạn cười một cái, “Hơn nữa hiện tại tôi còn biết, người như anh do dự không quyết đoán lại có lòng dạ hẹp hòi, thích lấy ác ý tới phỏng đoán người khác.”

Khương Yến Đường bị mấy lời này chọc trúng cái chân đau, “Tô Hiểu Mạn, cô hoàn toàn hiểu lầm tôi.”

Đồng thời hắn còn phản bác ở trong lòng nói: Không đúng, Tô Hiểu Mạn nói không đúng, hắn mới là thiên chi kiêu tử từ nhỏ được mọi người khen ngợi.

Nếu Tạ Minh Đồ là con cháu nhà họ Khương, không chừng trong đại viện lại nhiều ra một tiểu bá vương, làm Tạ Nhã Tri vì cậu ta mà đau đầu.

Tuy rằng hắn là đứa trẻ bị tráo vào, nhưng hắn cũng cho người mẹ là Tạ Nhã Tri sự an ủi, làm bà trở thành người mẹ kiêu ngạo nhất trong viện.

—— Tạ Minh Đồ sao có thể so được với hắn.

Phỏng chừng chỉ biết cùng đại ca nhị ca giống nhau, bị Tạ Nhã Tri chướng mắt.

Mấy ngày nay, thanh niên trí thức ở chỗ ở của thanh niên trí thức trộm nghị luận, cũng đều nói:

“Cho dù Khương Yến Đường không phải côn cháu ruột nhà họ Khương, nhưng là cũng thực ưu tú.”

“Tạ Minh Đồ cũng chỉ là lớn lên xinh đẹp chút.”

“……”

“Nói thật, trình độ văn hóa của Tạ lão ngũ chỉ ở tiểu học thôi đi, liền tính là con ruột thì sao, về sau trở lại nhà họ Khương, mọi người nói cha mẹ cậu ta thật sự nguyện ý nhận đứa con trai này sao?”

“Cùng so sánh với Khương Yến Đường, chỉ sợ là một cái bầu trời, một cái vực sâu.”

“Chuyện này thật đúng là tạo nghiệt.”

Khương Yến Đường trong lòng âm thầm tán thành những lời này Lâm Bạch Tuấn bọn họ nói ra, hắn ưu tú hơn so với Tạ Minh Đồ, chỉ là cha mẹ hắn xuất thân không tốt lắm, xem, hiện tại hắn là con cháu nhà họ Khương, hắn là một người xuất sắc được mọi người tán dương, cho dù hắn lớn lên ở nông thôn, lúc này cũng nên học đại học.

Mà không giống Tạ Minh Đồ……

trình độ văn hóa Tô Hiểu Mạn thấp, mới có thể xem Tạ Minh Đồ là lợi hại, còn không phải coi trọng thân phận con trai ruột nhà họ Khương của cậu ta, nếu là năng lực cá nhân không được, cho dù cậu ta là con trai ruột, cũng không đi được cái lối tắt nào.

Trong ánh mắt ông nội Khương không chứa được nửa hạt cát.

“Tô Hiểu Mạn, cô hiểu lầm quá sâu đối với những việc này.” Khương Yến Đường lắc đầu, cười nhạo cô quá đơn thuần. “Cô đừng tưởng rằng Tạ Minh Đồ thành người nhà họ Khương, là có thể một bước lên trời, trở thành con rùa vàng thăng chức rất nhanh.”

Đây là không có khả năng.

Chẳng sợ cùng là con cháu trong đại viện, cũng có rất nhiều người không học vấn không nghề nghiệp, có những người cũng không có bản lĩnh gì mà chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào bậc cha chú để duy trì.

“Vậy anh cứ chờ xem đi.” Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm, cho dù Tạ Minh Đồ không thành người nhà họ Khương thì anh ấy cũng có thể lên trời, khả năng không phải một bước lên trời mà cần phải đi nhiều bước.

Tô Hiểu Mạn đã không có hứng thú nói chuyện thêm với hắn ta, lời nói không hợp nhau thì đến nửa câu cũng ngại nhiều.

“Nếu anh lại đây là nói mấy thứ này, vậy thì anh có thể đi rồi.”

Khương Yến Đường ngẩn ra, trong cổ họng nghẹn chuyện của Tôn Mai, lại vẫn là không có nói ra, xoay người rời đi.

Hắn sẽ không đi thăm Tôn Mai.

Tôn Mai phạm sai lầm, nên đã chịu báo ứng trừng phạt.

Tô Hiểu Mạn một lần nữa ngồi xổm xuống, đào hố trồng rau hẹ của mình, cô ở trong lòng mặc niệm mười tiếng, quả nhiên, bên cạnh liền vụt ra một gia hỏa, rất giống cô mới niệm chú triệu hoán ở trong lòng.Tạ Minh Đồ xuất hiện ở bên cạnh cô, hỗ trợ cùng nhau nhặt rau hẹ, còn vô cùng ân cần hỏi: “Mạn Mạn, em muốn uống nước sao?”

Tô Hiểu Mạn hừ cười một tiếng, “ Vừa rồi anh lại trốn nơi nào nghe lén?”

“Không trốn, không nghe lén.” Tạ Minh Đồ lắc đầu.

“À? Anh không nghe thấy em cùng thanh niên trí thức Khương nói chuyện?” Tô Hiểu Mạn dù bận vẫn ung dung nhìn anh.

Tạ Minh Đồ chỉ chỗ một xa xôi sau lưng cây đại thụ, “Anh mới vừa ở kia.”

Tô Hiểu Mạn: “…… Ý của anh là không phải anh nghe lén, mà là anh quang minh chính đại nghe.”

Tạ Minh Đồ tiếc nuối nói: “Anh cũng không muốn nghe trộm, nhưng mà thanh âm Mạn Mạn tự chạy đến lỗ tai anh.”

“Anh còn gạt em, cẩu tử hư hỏng này.” Tô Hiểu Mạn cười tủm tỉm giơ tay, dùng đất dính ở tay xoa nhẹ một cái lên trên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Minh Đồ.

Tạ Minh Đồ thành thành thật thật mà kệ cô xoa nắn, một đôi đen nhánh thâm thúy đôi mắt chuyên chú mà nhìn cô, trời sinh ánh mắt đào hoa, có vẻ phá lệ thâm tình.

Bị anh nhìn, Tô Hiểu Mạn có chút không đành lòng khi dễ anh, dứt khoát dùng tay dính đầy đất ôm lấy hai má anh,hôn một cái ở giữa trán anh.

“Mạn Mạn, em lại hôn thêm một chút nữa đi.”

“Không hôn.” Tô Hiểu Mạn một câu từ chối, “Em mới hỏi anh vừa rồi nghe được em nói với cùng Khương Yến Đường, anh có suy nghĩ gì không, nếu có hiểu lầm, anh phải nói thẳng ra tới, đừng tự ăn giấm chua.”

“Không có hiểu lầm.” Tạ Minh Đồ cười một cái, “Mạn Mạn, anh sẽ ưu tú hơn Khương Yến Đường

Hiện tại lúc nhắc tới tên này, Tạ Minh Đồ vẫn là có vài phần biệt nữu.

“Anh có tin tưởng là tốt, không đúng, anh khẳng định mạnh hơn so với hắn.”

Tạ Minh Đồ thâm chấp nhận gật gật đầu.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Có manh mối, có loại này manh mối, phía trước còn mỗi ngày Mạn Mạn dài Mạn Mạn ngắn, tự mình hoài nghi có phải hay không không đủ ưu tú? Hiện tại cư nhiên lòng tự tin bạo lều.

Liền sợ biến thành cẩu tử vừa thối vừa hư.

Nhưng tự tin nhiều chút luôn là tốt.

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, cổ vũ nói: “Ừm, Mạn Mạn cảm thấy anh rất có thiên phú, tới cùng nhau trồng rau hẹ với em đi.”

“Rau hẹ lớn lên giống hoa lan, trồng trong sân, cũng có thể đem nó trở thành hoa hoa lan không bao giờ nở.”

“Mạn Mạn muốn trồng củ cải hay không? Mạn Mạn muốn trồng đậu Hà Lan hay không? Mạn Mạn muốn trồng hoa hay không?……” Tạ Minh Đồ hành động bí mật lưu loát mà gieo một cây rau hẹ, ở trong lòng kế hoạch đi mua hạt giống đồ ăn khác.

Tô Hiểu Mạn: “……” phần trăm đất Thuộc về bọn họ cũng không nhiều ít.

Nói lên cái này, Tô Hiểu Mạn nhớ tới tới, “Anh có thể bắt gà anh nuôi thả ở trên núi về tới.” Còn có thể thuận tiện mang về mấy con thỏ.

“Em còn muốn nuôi một con chó.”

“Được.” Tạ Minh Đồ cười đồng ý, anh tiến đến bên cạnh Tô Hiểu Mạn, ôm mặt cô nhanh chóng hôn một cái, rồi sau đó nhanh chân liền chạy.

Tô Hiểu Mạn dùng mu bàn tay lau bùn đen trên mặt, cũng mới hai ba giây mà thôi, vừa xoay đầu liền không thấy nửa cái bóng dáng của Tạ Minh Đồ.

Thật - chạy trốn so con thỏ còn nhanh.

Cô cười thấp giọng mắng một câu, “ cẩu tử thối!”

*

Khương Lôi Ngạn trằn trọc đi tới thôn Kiều Tâm, lúc trước khi đến, anh ta còn đi tới trấn nhỏ nhà họ Tạ điều tra, hiện tại kết quả cũng ra tới, lại trải qua một lần thí nghiệm huyết thống, Khương Yến Đường đích xác không phải con cái nhà họ Khương.

Ngày hôm qua cha gọi điện thoại cho anh ta, nói đã chuẩn bị đem chuyện này nói cho mẹ mình là Tạ Nhã Tri.

Khương Lôi Ngạn thình lình run lập cập, vô pháp tưởng tượng sau khi Tạ Nhã Tri nghe thấy cái tin tức này, sẽ là cái dạng phản ứng gì.

Nhưng là không nói cho bà cũng vô dụng, chuyện này ồn ào đến quá lớn, đánh giá lại chờ một hai ngày nữa, trong đại viện đã sớm nên truyền khắp nơi.

Đây là gièm pha nhà bọn họ.

Có lẽ đã sớm truyền đi rồi, chỉ là còn không có người dám thảo luận ở bên ngoài, bởi vì Tạ Nhã Tri còn không biết, ai, biết từ trong miệng người trong nhà, cũng tốt hơn so từ bên ngoài nghe được.

Cha anh ta bảo anh ta đi một chuyến tới thôn Kiều Tâm, cũng là vì để anh ta đi gặp mặt đứa em trai chưa từng gặp và……em dâu, là có bộ dáng gì? Nghe nói hai người bọn họ đều có trình độ văn hóa không cao.