Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 146



Sau khi người đã dẫn đường cho anh ta đi rồi, Khương Lôi Ngạn đi qua phương hướng dựa theo người đó chỉ, đôi chân dài của anh nhẹ nhàng dễ dàng băng qua con mương nhỏ, liền nhìn thấy rào tre cách đó không xa, bên ngoài còn có một cây quả táo tàu, treo lơ lửng một ít quả táo, quả chín phỏng chừng đã bị chọc rụng từ sớm.

Ở trong rào tre vây quanh là ba căn nhà trệt nhỏ, trong sân có một người phụ nữ trẻ tuổi, tiếng gà vịt cạc cạc xen lẫn cùng tiếng côn trùng trong rừng, tuy rằng có những động tĩnh này nhưng lại làm hiện ra một vùng nông thôn yên bình.

Người phụ nữ trẻ tuổi đang cúi đầu vuốt ve một con chó nhỏ mà cô ôm trên tay, nghe được tiếng bước chân của Khương Lôi Ngạn, người phụ nữ ngẩng đầu nhìn lên.

Khương Lôi Ngạn cũng nhìn được trước mặt là một cô gái tuổi trẻ đẹp xinh đẹp, tuổi tầm mười tám mười chín, đôi mắt to đen láy, cái mũi nhỏ thanh tú, môi đỏ mọng nước, mặt giống như là bôi phấn, cô có làn da tuyết trắng xinh đẹp, như là quả vải mới lột trắng tinh, có lẽ hiện tại là khi nắng gắt nhất cuối mùa thu, hai bên má cô còn mang theo một ít mồ hôi.

Cô ấy quả thực là một cô gái rất xinh đẹp, theo những gì người đó nói vừa rồi thì đây chính là em dâu Tô Tiểu Mạn của anh.

Cô gái này lớn lên thật là xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn những người anh nhìn thấy trong đoàn nghệ thuật, nếu đàn sói đơn độc trong đội nhìn thấy cô, họ sẽ không vây bắt mới là lạ.

Chỉ là cô đã là em dâu của anh ta rồi.

Không ngờ cậu em trai ruột của anh thật sự may mắn như vậy, ở nông thôn cũng có thể cưới được cô gái xinh đẹp đến như thế.

Tô Hiểu Mạn ôm tiểu hắc trong lòng ngực mà quay đầu ra, thấy được Khương Lôi Ngạn ở bên kia, đồng thời cũng đoán được thân phận của đối phương, người này hẳn là một trong những người anh em nhà họ Khương, phỏng chừng chính là Khương nhị ca, lớn lên cao to, dáng người rất đồ sộ, nặng nề và cứng rắn.

So với Tạ Minh Đồ còn trẻ thì anh trai của anh đã là một người đàn ông chân chính. Nếu là Tạ Minh Đồ đứng bên cạnh anh trai, phỏng chừng nhìn càng trẻ con hơn. Hai anh em nhà này lớn lên tuy có vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng các ngũ quan trên gương mặt Khương nhị ca đều cứng rắn hơn hẳn, không được sắc sảo và thanh tú như Tạ Minh Đồ.

Khẳng định là Tạ Cẩu Tử sẽ rất hâm mộ tuổi anh trai mình.

Tô Hiểu Mạn đi tới rào tre mở cửa cho anh ta, tiểu hắc trong lòng ngực kêu thút thít, gà con vịt con trong sân nghe thấy động tĩnh ở cửa, vội vàng chạy đi bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.

Những con gà, con vịt nhỏ này cùng gà lớn vịt lớn đều do Tạ Minh Tư mang về, trong góc còn có một oa thỏ con, sau khi tụi nhãi con này vào chiếm giữ sân liền mang đến rất nhiều sự tức giận.

Con chó ở trong ngực cô là một con chó nhỏ toàn thân đen tuyền, là Tạ Minh Đồ đi đến một hộ gia đình thôn bên cạnh mua về, nó mới vừa sinh không bao lâu, ô ô nuốt nuốt, tiếng kêu rất nhỏ, đặc biệt dính người, Tô Hiểu Mạn tính toán nuôi nó để trông cửa nhà.

Vừa rồi là lần vô cùng hiếm hoi mà cô ôm nó vào trong ngực và thay nó chải lông.

Đây là lần đầu tiên cô nuôi chó và cô vô cùng thích thú, cô hy vọng trong tương lai trong nhà đều sẽ có đầy đủ chó mèo.

Khi Tô Hiểu Mạn bước đến chỗ Khương Lôi Ngạn để mở cửa cho anh ta, Khương Lôi Ngạn chú ý tới động tác của người phụ nữ trước mặt, tư thái dáng đi của cô phi thường xinh đẹp, không nói nên lời là cái cái gì hương vị, dù sao chính là người nhìn cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Cô ấy trông giống kiểu tiểu thư đài các, giống người đã tập múa, dáng người mảnh mai, từng bước đi của cô ấy đều đầy quyến rũ.

Hoàn toàn không giống như là một người phụ nữ ở nông thôn.

Cũng không giống như là một học sinh thất học.

“Em chính là em dâu đúng không, Tô Hiểu Mạn, anh là con trai thứ hai nhà họ Khương, Khương Lôi Ngạn.”

Tô Hiểu Mạn cười một chút, “Xin chào, em là Tô Hiểu Mạn.”

Gần đây quả thực là Tô Hiểu Mạn có chút thay đổi, sau khi nói chuyện với Khương Yến Đường ngày hôm đó, cô tập lại bài múa đã từng học qua, mỗi ngày dành chút thời gian kéo duỗi thân thể, rèn luyện các kỹ năng cơ bản, tăng cường sự dẻo dai.

Khí chất cả người cũng đã xảy ra sự biến hoá khôn lường, thân thể của Tô Hiểu Mạn cũng giống cô trước kia, học vũ vô cùng xuất sắc, nhưng chung quy vẫn là thiếu một chút sắc sảo.

Cho dù cô sẽ không bước lên sân khấu, nhưng ở thời đại không có di động không có máy tính như bây giờ, nó cũng là môn rất tuyệt vời để cô dùng rèn luyện thân thể và giải trí.“Em dâu, em trông khác hoàn toàn với những gì anh tưởng tượng.” Bây giờ Khương Lôi Ngạn vô cùng chờ mong để thấy dáng vẻ của em trai mình trông như thế nào.

Tô Hiểu Mạn lắc đầu, nói: “Thế anh đoán bộ dạng của em trai anh sẽ trông như thế nào?”

“Không đoán được, có thể là có chút giống anh đi, lúc anh mới đến, cũng đã nghe người trong thôn của các em nói như vậy.”

“Nói thật, người dân trong thôn của hai đứa đều rất thú vị, vừa rồi còn đến trước mặt anh hỏi….”

Tô Hiểu Mạn tò mò: “Nói gì vậy?”

Khương Lôi Ngạn tùy tiện nói: “Nói đầu óc của nhà họ Khương chúng ta có phải có vấn đề gì không, nuôi con cho người khác hơn mười năm cũng không phát hiện ra điều bất thường.”

“Còn là bị một….người phụ nữ nông thôn đùa giỡn lâu như vậy.”

Trong lòng Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm những việc như vậy, ai có thể nói rõ được chứ.

Cô nhận thấy anh hai nhà họ Khương đứng trước mặt mình này xác thật là một người vô cùng tùy tiện, trong lời nói còn mang theo một chút hả hê, dường như rất tán thành lời nói của người trong thôn nói đầu óc của người nhà bọn họ có vấn đề…..

Chẳng lẽ vốn anh ta không thích Khương Yến Đường sao?

Tô Hiểu Mạn không nhớ rõ anh hai Khương có tình tiết như thế nào trong nguyên tác, tất nhiên, bây giờ cốt truyện đã không biết bị lệch đến đâu rồi nữa.

Anh hai nhà họ Khương này thật đúng là một người vô cùng thú vị.

Tô Hiểu Mạn đoán rằng tính cách của ông anh này nhất định còn có chút e sợ thiên hạ không loạn, việc phát hiện thân thế trong nguyên tác, không phải đều là do anh ta cố ý điều tra đến cùng sau đó để lộ ra sao.

Nếu đầu óc của người nhà họ Khương đều có chút vấn đề thì đoán chừng trong nhà đó chỉ có ông anh hai này vẫn còn hơi chút tỉnh táo.

“Vậy anh tốt nhất đừng đi gặp Tôn Mai, nếu không thì….” Nếu không, em lo rằng anh sẽ càng thêm nghi ngờ về việc đầu óc của người nhà mình có phải thật có vấn đề gì không.

Khương Lôi Ngạn sửng sốt, “Ồ? Nói như thế nào?”

“Tôn Mai chính là người phụ nữ đã trộm hoán đổi con của hai nhà, bây giờ đã bị bắt rồi.

Khương Lôi Ngạn: “Việc này anh biết, nhưng vậy thì sao?”

“Trước khi bà ta bị bắt, đã chạy đến chỗ ở của các thanh niên trí thức, to giọng hét lên nói với Khương Yến Đường rằng không thể để người khác cướp đoạt được thân phận bây giờ của anh ta, thân phận này là do bà ta vất vả lắm mới giúp anh ta đoạt được.”

Khương Lôi Ngạn: “……”

“Ngày mà bà ta bị cảnh sát bắt đi vẫn còn gân cổ nói với cảnh sát rằng bố con trai ruột của bà ta chính là quan lớn, các người không thể bắt bà ta, cẩn thận con trai của bà ta cho mấy người biết tay….. Khi nhắc lại mấy câu này, Tô Hiểu Mạn cảm thấy cô không biết nên nhận xét như thế nào về việc này nữa.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao mọi người trong thôn coi người nhà họ Khương như kẻ nhiều tiền thích làm từ thiện như vậy.

Bây giờ người trong thôn vẫn đang chờ xem đầu óc của mấy người nhà họ Khương kia có phải thật sự bị lừa đá hay không, xem bọn họ có thể vì một đứa con trai không có quan hệ máu mủ gì với mình mà thả Tôn Mai, người phụ nữ đã trộm con ruột của bọn họ ra không.

Thả cái người phụ nữ đã ngược đãi con ruột của bọn họ mười tám năm ra hay không.

Nếu bọn họ thật sự làm như vậy thì…..Đầu óc của người nhà này đã ngu đến mức không có thuốc nào để chữa rồi.

Chuyện nông dân và con rắn cũng chỉ đến vậy mà thôi, nhỡ đâu còn muốn lấy lòng Tôn Mai, đưa bà ta về nhà hầu hạ cẩn thận, cảm ơn bà ta giúp bọn họ đổi được một một đứa ‘con trai’ thông minh như vậy ấy chứ.

Rốt cuộc…..Trước đó còn nghe nói trong số mấy anh em nhà họ Khương, chỉ có Khương Yến Đường là xuất sắc nhất.

Cho nên người nhà này chắc chắn là bị thiểu năng trí tuệ rồi.

“Anh cũng không cần cảm thấy em thêm mắm dặm muối bịa chuyện lừa dối anh, anh có thể tùy tiện đi hỏi một người trong thôn, hầu như cả thôn đều biết việc này.”