Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 155



…… Trong gia đình nhà người khác, những người thân nghèo tới tống tiền đều là bộ dạng như vậy.

Tạ Nhã Tri không bao giờ có thể chấp nhận và tiếp thu mình sẽ có một đứa con trai thô tục như vậy.

“Mọi người đã đến rồi.”

Tạ Nhã Tri đứng dậy đi ra cửa nghênh đón bọn họ, vừa nhìn thấy đoàn người đã trở lại, bà nhìn thấy con trai Khương Yến Đường mà chính mình đau lòng nhất đầu tiên, “Yến Đường à, rốt cuộc các con cũng đã trở lại rồi.”

“Lão nhị, mau đem em trai cùng em ——” ánh mắt Tạ Nhã Tri chuyển dời đến trên người Tạ Minh Đồ cùng Tô Hiểu Mạn, chiều cao cùng diện mạo Tạ Minh Đồ làm bà hoảng hốt một chút.

Đây là con trai út của bà?

Khuôn mặt xinh đẹp, thân người cao gầy…… Rất giống anh hai Tạ năm đó, chỉ là đuôi lông mày khóe mắt của anh lại cứng cỏi hơn so với anh hai Tạ hiền lành tao nhã, khuôn mặt với đường nét xuất chúng làm cướp đi ánh mắt người khác, khí chất hơi kiêu ngạo và khó thuần, càng giống như là một lưỡi dao sắc bén.

Nếu nói Tạ nhị ca là một kiếm Quân Tử, thì Tạ Minh Đồ trước mắt càng giống như là một thân đao có hình dáng tương tự.

Kiếm và đao giống nhau, nhưng lại có bản chất khác nhau.

Chỉ có khí chất của Khương Yến Đường mới làm cho Tạ Nhã Tri nhớ lại bộ dáng hiền lành của anh hai Tạ.

“Em gái, anh hai đọc sách cho em nghe.”

Trước kia người Tạ Nhã Tri thích nhất trong mấy đứa con của bà ta chính là Khương Yến Đường, là người giống anh hai Tạ nhất, cũng là người khiến bà ta thích nhất.

Hiện giờ lại nhìn thấy Tạ Minh Đồ còn còn giống với anh hai Tạ hơn, thằng bé kia lại là con trai ruột của mình thì khiến cho Tạ Nhã Tri có cảm giác rất thất vọng.

Anh và Khương Yến Đường, một người rất giống, một người hơi giống, cao thấp đã phân chia được rõ ràng.

" Cùng nhau vào nhà đi". Ánh mắt của Tạ Nhã Tri dừng ở trên người Tô Hiểu Mạn, cô gái trẻ xinh đẹp này chính là người con dâu nhỏ nhất mà bà chưa từng gặp mặt.

Làn da sạch sẽ bóng loáng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần như là ra thủy phù dung so với những cô gái ở trong nhà giàu khác ở trong thành còn xinh đẹp hơn vài phần, Mạc Huyên Nghi thường xuyên chạy đến nhà bà còn không xinh đẹp bằng ba phần của cô.

Thì ra ở nông thôn cũng sẽ có một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng lại sợ rằng cô chỉ là một cái bình hoa vô dụng, bên ngoài men gốm toả ánh sáng khắp nơi, mà bên trong lại chỉ là bùn đất, chỉ cần vừa mở miệng ra nói chuyện thì sẽ khiến người khác thất vọng hoàn toàn.

Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh Tạ Minh Đồ, sau khi nhìn thấy hai vợ chồng Khương Lập Dân, hình dáng của hai người cũng không khác lắm so với tưởng tượng của cô, Khương Lập Dân là một người quân nhân kiểu cũ lạnh lùng cứng rắn, cả người toát ra vẻ chính nghĩa khiến người khác luôn có ấn tượng tốt, khi đứng bên cạnh anh hai Khương, khí thế của hai cha con bọn họ thật sự có thể khiến cho người ta sợ hãi.

Vợ của Khương Lập Dân là Tạ Nhã Tri, cho dù đã nhiều tuổi nhưng lại vẫn được chăm sóc rất tốt, có thể nhìn ra được thời trẻ của bà ấy cũng là một cô gái xinh đẹp động lòng người.

Tạ Nhã Tri xuất thân ở một gia đình tiểu tư bản, từ nhỏ cũng là cẩm y ngọc thực mà lớn lên, cũng có sự hiểu biết nhiều, là một tiểu thư am hiểu phong hoa tuyết nguyệt.

Khuôn mặt của Tạ Minh Đồ mơ hồ có thể nhìn ra có chút giống với mẹ ruột của mình, nếu anh hai Khương giống cha của mình là Khương Lập Dân hơn thì Tạ Minh Đồ lại càng giống mẹ ruột hơn.

Tô Hiểu Mạn quay đầu lại nhìn về phía Tạ Minh Đồ phát hiện tuy anh nhìn thấy cha mẹ ruột của mình nhưng trên khuôn mặt lại không có quá nhiều cảm xúc, giống như đang gặp được hai người xa lạ vậy.

Mà ánh mắt đầu tiên của Tạ Nhã Tri đã dừng ở trên người Khương Yến Đường, cũng không cần giải thích quá nhiều nữa.

Dựa theo hiểu biết của Tô Hiểu Mạn qua hai ngày ở chung với anh hai Khương và phản ứng lúc này của Tạ Nhã Tri thì có thể đoán ra người này cũng giống như Tôn Mai, đều là người thích thiên vị.Khác nhau là Tôn Mai thiên vị cho con trai ruột của mình anh hai Tạ, mà Tạ Nhã Tri có lẽ là thiên vị cho đứa ‘con trai út’ Khương Yến đường của mình.

Cho dù bây giờ đã biết đứa con trai út Khương Yến đường không phải là con ruột của mình nhưng trái tim vẫn cứ đặt ở trên người Khương Yến Đường.

Trước khi vào nhà Tô Hiểu Mạn đã cảm giác được chuyến đi đến nhà họ Khương lần này sẽ không có kết quả gì tốt.

Quả nhiên, sau khi đi vào, tại nhã Chi lại tỏ ra nhẹ nhàng dạy dỗ Tạ Minh Đồ: "Con à, mẹ biết mấy năm qua con đã phải chịu khổ rất nhiều, sau này về nhà mình ba mẹ sẽ bồi thường cho con".

"Anh Yến Đường của con lúc đó vẫn còn nhỏ, đối với chuyện mà Tôn Mai làm ra cũng không biết, con cũng đừng trách anh con, thời gian tới cha mẹ cũng chuẩn bị sẽ nhận thằng bé làm con nuôi".

"So với Yến Đường thì con còn sinh ra sau thằng bé một chút, về sau con có anh cả anh hai chị ba còn có thêm anh nhỏ này nữa, con sẽ xếp thứ năm. các anh chị trong nhà cũng sẽ đối xử tốt với con".

Vừa mở miệng Tạ Nhã Tri đã tuyên bố chuyện nhận Khương Yến được làm con nuôi khiến cho Khương Yến Đường vừa về đến nhà đã cảm thấy yên tâm.

Khương Yến Đường mới đầu còn đang im lặng, bây giờ tinh thần chấn động, mở miệng kêu to một tiếng "Mẹ,".

Khương Yến Đường đang thấp thỏm bất an bây giờ đã yên tâm hơn rất nhiều. Anh ta cũng không muốn quay về nhà họ Tạ, bây giờ nhà họ Khương vẫn nhận đứa con là anh ta, đương nhiên Khương Yến Đường cảm thấy vô cùng biết ơn.

Tạ Nhã Tri mới là người mẹ mà anh ta nhận định, ơn nuôi dưỡng lớn hơn ơn sinh thành, về sau anh ta chắc chắn sẽ hiếu thuận với Tạ Nhã Tri, chăm sóc bà ta từ khi về già đến lúc không còn trên đời này nữa.

“Nghe được một tiếng mẹ này của con, mẹ vui đến mức muốn khóc rồi, mấy tháng này con đến trong thôn có khổ hay không, mẹ bảo con đừng đi xuống nông thôn, con lại cố tình muốn đi, con xem đi, không phải vừa đen vừa gầy đi nhiều rồi này……”

“Nếu con mà không đi, làm sao phải chịu những nỗi khổ đó.”

“Cảm ơn mẹ quan tâm, không có gì đâu ạ.”

Mẹ con hai người làm trò trước mặt mọi người, cứ như vậy mà thân mật nói chuyện.

Tô Hiểu Mạn trầm mặt xuống, vô cùng rõ nguyên nhân mà Tạ Minh Đồ ở trong sách hắc hóa, thân là mẹ ruột của anh, con trai ruột của mình bị trộm đổi mất, ở nhà khác chịu khổ chịu nạn sắp đến hai mươi năm.

Mà mẹ ruột của anh, lại coi đứa bé bị trộm tráo đổi kia như bảo bối trên đầu quả tim.

Chuyện này không nói đến cũng được, nhưng nghe xem bà ta vừa nói cái gì?

Mẹ bảo con đừng đi xuống nông thôn, con lại cố tình muốn đi… Nếu con mà không đi, làm sao phải chịu những nỗi khổ đó.

—— đây là có ý gì?

Đây là trách Khương Yến Đường chạy tới ở nông thôn làm thanh niên trí thức, cho nên thân phận mới bị vạch trần, cho nên mới phải nhận đứa con bị bắt đến nông thôn này sao?

Đừng nói là Tạ Minh Đồ, ngay cả Tô Hiểu Mạn cũng không tránh khỏi phải cười lạnh vài tiếng, lại nhìn những người khác trong sân, sắc mặt Khương Lập Dân không quá tốt, sắc mặt Khương Lôi Ngạn lại xanh mét một mảnh, còn Tạ Minh Đồ.

Biểu tình trên mặt Tạ Minh Đồ thật ra bình tĩnh nhất trong mấy người đàn ông này.

Có lẽ anh đã sớm quen với cách đối xử bất công và những lời nói chói tai như này rồi.

Tô Hiểu Mạn nắm lấy tay anh, Tạ Minh Đồ lại nghiêng đầu cho cô một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía Khương Lập Dân, gật đầu, mở miệng nói: “Chú Khương, dì Tạ.”

Vừa nghe anh nói như vậy, bỗng nhiên dây thần kinh của Tô Hiểu Mạn buông lỏng ra, cô đã hiểu ý của Tạ Minh Đồ.