Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 171



“Cuộc sống của đứa nhỏ Tiểu Đồ này thực sự không dễ dàng mà, những trưởng bối như ông bà hổ thẹn với nó……”

Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu, ôm lấy bà nội Khương trước mắt, “Bà nội, cả Minh Đồ và cháu đều thích ông bà mà.”

“Sau này cháu và Tiểu Đồ thường xuyên tới thăm ông bà nội được chứ?”

Tô Hiểu Mạn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Dạ.”

*

Lão nhị đi rồi, trước khi anh tới nhà ga cũng chẳng thèm về nhà liếc mắt cái nào. Lúc bà nội Khương gọi điện thoại tới thì Tạ Nhã Tri mới biết được chuyện này.

“Nó cứ như vậy mà đi rồi ạ?” Bà lẩm bẩm hỏi.

Lão nhị cũng thật là, chẳng lẽ nó không muốn về thăm nhà một chút nào hay sao?

“Ừ.” Bà nội Khương ở đầu bên kia điện thoại cũng không nói nhiều thêm nữa mà nhanh chóng cúp điện thoại.

Trừ bỏ lão nhị thì Tạ Nhã Tri còn muốn hỏi một chút về chuyện của đứa bé kia nữa, thế nhưng bà nội Khương ở đầu bên kia điện thoại chẳng nói gì cả.

Thật ra thì bà cũng nghe được một số lời đồn đại nói rằng ông nội Khương thực sự rất thích đứa cháu trai út này, dẫn thằng bé đi gặp rất nhiều bạn bè cũ của mình. Ông còn nói đứa cháu này là đứa giống mình nhất, chờ thêm một năm nữa ông cũng sẽ đưa thằng bé đi tòng quân giống như những đứa cháu trai cháu gái khác của mình.

Tâm tình của Tạ Nhã Tri cực kỳ phức tạp. Con trai cả và con thứ hai là quân nhân, một năm chẳng về nhà được mấy lần nên cơ hội bà được gặp chúng không nhiều lắm. Khi còn nhỏ hai đứa trẻ này chỉ biết nghịch ngợm gây sự khiến bà hận không thể ném chúng đi, vậy mà đến bây giờ thì muốn gặp hai đứa nó một lần cũng vô cùng khó khăn.

Chỉ có thể trò chuyện vài câu qua điện thoại và thư từ.

Hiện tại con trai út cũng muốn theo bước hai người anh trai của nó.

Bà còn có thể nói được gì? Cái gì bà cũng đều không nói được. Vốn dĩ bà tưởng rằng bản thân mình có thể giữ lại một đứa con trai ở bên mình, thế nhưng Khương Yến Đường căn bản không phải là con ruột của bà.

Tinh thần và thể xác của Tạ Nhã Tri đều rất mệt mỏi, cũng không thèm để tâm những người xung quanh nói như thế nào nữa.

Cuộc sống vẫn như lẽ thường mà trôi qua, những lần tụ hội của chị em bạn bè thì bà vẫn thường xuyên đi coi như là giải sầu. Đây đều là những người bình thường chơi thân với Tạ Nhã Tri nên cho dù gần đây trong nhà bà xảy ra nhiều chuyện như vậy thì cũng không có ai cố ý nói ra mấy việc khiến bà khó chịu.

Mọi người ngồi nói về các đề tài khác. Con người đã tới một độ tuổi nhất định thì nói tới nói lui cũng chỉ xoay quanh con cái nhà mình. Đứa con này nhà ai đang làm gì, đứa con khác nhà ai đang học đại học ở đâu, rồi đứa con kia nhà ai làm nghề gì sau khi tốt nghiệp……

Trước kia, tại những buổi tụ hội như thế này thì bên tai Tạ Nhã Tri luôn có thể nghe được không ít lời khen dành cho con cái nhà mình, đặc biệt là khen con trai út Khương Yến Đường nhà bà. Thế nhưng tới hôm nay, có khi là vì không muốn Tạ Nhã Tri khó chịu nên chẳng ai nói về con trai của bà cả, cũng không có người nào đề cập đến Khương Yến Đường.

Chỉ nói về con cái các nhà khác thôi.

Tạ Nhã Tri im lặng ngồi nghe một bên. Sau khi nghe xong vài câu, bà tự nhiên ngây ngẩn cả người. Bỗng nhiên bà phát hiện ra trong đám con cái của hội chị em này có vài người cực kỳ ưu tú, không phải hiện tại làm đến cấp bậc cao thì cũng là tuổi trẻ đã có nhiều thành tựu. Trong đó có một người vừa mới tốt nghiệp đã đi làm phóng viên ở tỉnh thành rồi, những tin mà người này viết ra ai ai cũng đều phải khen ngợi……

Nghe thêm một lúc, Tạ Nhã Tri lại nghĩ lại về ngày xưa. Trước kia những người này khen Khương Yến Đường đến mức như trăng sao trên trời, họ luôn khen thằng bé trước mặt bà khiến bà cực kỳ thoải mái và vừa lòng.

Thế nhưng Khương Yến Đường thực sự là người ưu tú nhất sao?Cũng không phải. Những đứa con mà mấy người chị em tốt vừa kể còn ưu tú hơn nhiều so với Khương Yến Đường, chẳng qua trước kia các bà rất ít khi nói về con mình trước mặt Tạ Nhã Tri mà. Mãi cho đến hôm nay, vì không muốn đề cập đến việc kia thì các bà mới cực kỳ khiêm tốn mà nói về con cái nhà mình.

Sắc mặt Tạ Nhã Tri không đẹp cho lắm.

Rõ ràng bà thấy những người trẻ tuổi này đều vô cùng ưu tú, thế nhưng mấy vị phu nhân này lại lắc lắc đầu: “Đâu có đâu có, con nhà tôi cũng chỉ vậy mà thôi.”

Thái độ cực kỳ khác so với lúc các bà khen Khương Yến Đường trước kia.

“Yến Đường nhà bà đúng là ưu tú nhất.”

“Đúng vậy đấy, có ai trong đại viện mà không khen thằng bé đâu.”

“Sau này thằng bé nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn! Nhã Tri, bà cứ ngồi mà chờ hưởng phúc là được rồi!”

……

Thế nhưng cụ thể Khương Yến Đường ưu tú ở mặt nào thì các bà lại không nói rõ ra…… Trước đây nói rằng thằng bé có thiên phú tuyệt vời, sau này nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn. Bây giờ Khương Yến Đường cũng đã mười tám mười chín tuổi rồi, nếu đúng như các bà ấy nói thì nghiệp lớn đâu?

Thằng bé đã đạt được thành tựu gì?

Chẳng lẽ hai người anh trai của nó không ưu tú hay sao? Đặc biệt là con trai cả của bà, hiện tại nó đang thực hiện một nhiệm vụ khẩn cấp, chờ sau khi hoàn thành xong xuôi nhiệm vụ thì chắc chắn nó sẽ được thăng chức. Còn có lão nhị, lão nhị cũng không tệ chút nào, ai nghe tới cũng đều phải khen thằng bé một câu.

Trong trí nhớ của Tạ Nhã Tri, lão đại và lão nhị vẫn luôn là cặp anh em hồi nhỏ chỉ biết leo lên nóc nhà lật ngói, đuổi gà chọc chó, chỉ biết gây hoạ cho bà, khiến mỗi khi nhắc tới chúng thì bà đều không nhịn được mà oán trách. Thế nhưng nhìn lại, về mặt sự nghiệp thì cả hai đã trở thành những người đàn ông thành đạt, giỏi giang.

Không bao giờ còn là hai Hỗn Thế Ma Vương chỉ biết đánh nhau gây chuyện khi xưa nữa.

Người làm mẹ như bà hình như vẫn luôn dùng một loại ánh mắt cũ kỹ để nhìn bọn họ.

Mãi cho đến đến hôm nay bà mới bừng tỉnh nhận ra, trước mặt những chị em này thì đứa con đáng giá để bà khoe khoang lại chính là là lão đại và lão nhị nhà bà. Trên thực tế thì chỉ có hai anh em chúng mới có thể so được với những đứa con mà họ vừa kể.

Lão đại và lão nhị mới thực sự là những người có thành tựu chân chính.

Nếu không nhờ chồng và hai đứa con trai giỏi giang của bà thì có bao nhiêu người chịu chạy đến trước mặt bà bợ đỡ cơ chứ?

Khi còn nhỏ thì con trai út yếu đuối, lại nghe lời hiểu chuyện khiến cho bà thích và yêu thương nên bà luôn cảm thấy đứa nhỏ này chính là đứa con ưu tú nhất. Khi kể về con cái trước mặt người ngoài thì bà cũng luôn nói theo thói quen: “Lão đại và lão nhị lúc nào cũng chỉ khiến tôi đau đầu thôi, hai đứa nó mà bằng được ba bốn phần của Yến Đường thì tôi đã mừng.”

Ở bên ngoài nói như vậy nên những người khác cũng đều theo lời kể của Tạ Nhã Tri mà khen Khương Yến Đường. Tạ Nhã Tri nghe xong những lời khen này thì càng nghĩ như vậy, càng cảm thấy lão đại lão nhị khiến bà hao tổn tâm trí, chỉ có con trai út mới là đứa nhỏ thông minh và lợi hại nhất.

Trên thực tế, nếu không có chồng cùng với hai người con trai cả của bà thì làm gì có ai thật lòng khen thằng bé?

Khen Khương Yến Đường ưu tú là bởi vì nó là con trai út của nhà họ Khương, bởi vì nó là đứa con mà Tạ Nhã Tri yêu thương nhất chứ chẳng vì lý do nào khác nữa.

Khương Yến Đường làm sao mà so được với anh cả và anh hai của thằng bé? Ở tuổi mười chín thì hai người anh của nó đã sớm……

Tạ Nhã Tri im lặng.

Trong suốt buổi tụ hội, Tạ Nhã Tri chẳng nói gì mà chỉ yên lặng ngồi nghe, yên lặng nghĩ về những việc phát sinh trong nhiều năm qua, nghĩ bản thân mình nuôi con thay cho người khác mà còn vui vẻ không chị nổi.

Cũng chẳng trách ai được.

Tạ Nhã Tri mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Nhã Tri, đến khi nào thì bà mới đưa đứa bé kia nhà bà tới cho chúng tôi gặp thế?” Tới cuối cùng, rốt cuộc cũng có người mở miệng nói về vấn đề này. Đây là một người chị em tốt ngày xưa chơi khá thân với bà, Tôn Ái Viện.