Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 179



Tạ Minh Đồ lại làm cho cô mấy con vật nhỏ bằng tre trúc, làm cho cô một con thỏ con, xong còn làm một cái ổ nhỏ bằng cỏ, đặt con thỏ vào trong ổ, Tô Hiểu Mạn cầm ổ cỏ có con thỏ con, cô cảm thấy hình như đối phương đang ám chỉ cái gì.

Về sau con cái của bọn họ sẽ không thiếu đồ chơi, đương nhiên mấy con thỏ như này không thể để chúng chơi được.

Ở trong phòng một hồi lâu, Tô Hiểu Mạn cuối cùng không ở nổi nữa, Tạ Minh Đồ khoác áo khoác,, ôm cô đi ra ngoài sân, tuyết đọng bên ngoài vẫn chưa tan hết, lá trên cây vẫn là màu xanh lục, lại có một tầng băng trong suốt ở mặt trên.

Cô gỡ lớp băng mỏng trên lá cây xuống, đã thành hình dạng xinh đẹp của lá cây, cô góp nhặt rất nhiều loại lá cây xinh đẹp bằng băng này.

Tạ Minh Đồ đắp người tuyết cho cô ở trong sân.

Anh không chỉ biết khác gỗ, làm lược cho cô, sẽ làm động vật nhỏ, tay nghề đắp tuyết của anh còn tuyệt hơn nữa, lại đắp cho Tô Hiểu Mạn một con thỏ bằng tuyết rất sống động, Tô Hiểu Mạn nắm lấy một nắm tuyết, trực tiếp ném thẳng vào cái đầu chó của người nào đó.

Tạ Minh Đồ lại phải thành thật làm cho cô một đôi cá chép nhỏ, rùa đen nhỏ và hươu cao cổ.

Tay Tô Hiểu Mạn chống cằm, mỉm cười nhìn anh đắp người tuyết.

Co hạnh phúc suy nghĩ, nếu mà tương lai bọn họ có con cái, nhất định chúng nó sẽ rất hạnh phúc.

Cha của chúng có thể đắp cho chúng thật nhiều người tuyết.

Chỉ tiếc rằng băng tuyết cuối cùng cũng sẽ hòa tan, cũng không có camera để ghi lại một màn này.

*

Đêm tất niên này nhà họ Khương quá lạnh lẽo, trên bàn cơm tất niên, chỉ có ba người ngồi, Tạ Nhã Tri và Khương Lập Dân ngồi cùng nhau, đối diện là Khương Yến Đường trầm mặc không nói.

Tạ Nhã Tri không có tâm tư gì để mà nói chuyện, tùy tiện ăn hai miếng kết thúc bữa cơm tất niên này.

Mọi năm còn đi ra bên ngoài xem bắn pháo hoa, nhưng năm nay lại chẳng có chút tâm trạng nào.

Vốn dĩ ông bà nội Khương sẽ đến ăn cơm tất niên cùng với nhau, nhưng hai ông bà cụ từ chối, bọn họ nói hai người họ ăn tết riêng, không chắp vá ở với bọn họ nữa.

Mấy đứa con trai cũng không ai trở về, con trai cả gọi điện thoại, lão nhị thì chẳng nói gì cả, không biết có phải vẫn còn đang bực bội hay không, đứa con gái thứ ba ở bên ngoài, cũng chỉ có gửi phong thư về.

Khương Yến Đường là đứa duy nhất ngồi trên bàn cơm, lại không phải con ruột của chính mình.

Tạ Nhã Tri cười khổ vài tiếng, cũng không biết này có thể xem như chuyện gì.

Đứa bé kia dẫn theo vợ nó về lại thôn Kiều Tâm, vốn dĩ Tạ Nhã Tri còn tưởng rằng có cơ hội thấy được mặt nó.

Ngày hôm qua Uông Nhất Bình gặp bà ta, cũng không biết đang móc máy bà ta hay thế nào, đột nhiên nói hâm mộ bà ta có mấy đứa con trai đẹp trai, “Đứa con trai út này của bà quá đẹp trai.”

“Con trai của tôi còn không biết đi nơi nào mới có thể tìm được người vợ xinh đẹp như thế.”

Trong khoảng thời gian này Uông Nhất Bình vẫn luôn tự đi tìm con dâu cho mình, bà càng tìm càng tuyệt vọng, đều cảm thấy bọn họ không xinh đẹp bằng Tô Hiểu Mạn, một cô gái ở nông thôn như vậy, sao có dung mạo và khí chất tuyệt tới như vậy được?

Trách không được trước kia hoàng đế thích cải trang vi hành, hóa ra là mỹ nữ ở trong nhân gian đều giấu ở nơi hoang sơn dã lĩnh.

Lời nói của bà khiến Tạ Nhã Tri ngây ngẩn cả người, hai người bọn họ so sánh với nhau, cũng coi như là vô cùng hâm mộ nhau.

Tạ Nhã Tri trước kia luôn cho rằng hai đứa con trai nhà Uông Nhất Bình sinh ra mày rậm mắt to tuấn lãng tục tằng, mặt chữ điền, nhìn trong rất kiên định, không nghĩ rằng đối phương lại thích mấy đứa con trai đẹp trai nhà bà ta.

Đây đại khái chính là bên ngoài so sánh tới lui không ai chịu thua nhưng sau lưng lại ngầm hâm mộ nhau.

Tạ Nhã Tri thở dài một hơi, an tĩnh ở trong nhà, không có chút không khí của ăn tết nào, cũng chỉ dán mấy câu đối và mấy chữ phúc mà thôi.

Xong việc thì đi tới nhà ông bà nội Khương chúc tết, hai vợ chồng Khương Lập Dân gọi Khương Yến Đường, Khương Lập Dân không nói thì Tạ Nhã Tri cũng sẽ không tự tìm chuyện không vui, lại nói vốn dĩ Khương Yến Đường không phải là con cháu nhà họ Khương.Tới nhà ông bà nội, cũng không có gì cả, ông nội Khương chơi cờ một mình, nhìn thấy hai vợ chồng Khương Lập Dân tới đây cũng không nói thêm điều gì cả.

Tạ Nhã Tri đi nhìn lại nơi con mình từng ở: “Hai đứa chúng nó trở về ăn tết? Sao nó không ở lại đây?”

“Cha mẹ Hiểu Mạn ở bên đó.” Bà nội Khương thuận miệng đáp một câu, gọi người đi ăn cơm, chỉ vào một túi đồ ở trên ghế: “Đợi chút nữa hai người đi thì cũng đem mấy thứ này đi đi.”

Tạ Nhã Tri vừa quay đầu đã thấy, đó là những thứ đồ mà bà ta đưa tới đây dịp sinh nhật con trai út, vẫn chưa bóc ra, bọc và nhãn vẫn còn đó.

Đôi mắt bà ta nóng lên: “Chẳng lẽ thằng bé thật sự có ý nghĩ không nhận người mẹ ruột như con? Côn không phải là mẹ ruột của nó ư?

“Mẹ, mẽ cũng không khuyên nhủ nó.”

Bà nội Khương thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Về sau cô đừng đưa mấy thứ này tới đây, sau này đứa nhỏ Tiểu Đồ này chúng tôi chăm nó giúp cô, nó rất quật cường, quật cường y như ông nội nó vậy, chuyện nó đã nhận định, mấy con ngựa cũng không kéo lại được.”

“Lại nói… Cô bảo nó trở về làm gì? Nó xử sự ở nhà cô thế nào?” Bà nội tán đồng cách nhìn của ông nội Khương, chuyện đánh tráo hai đứa trẻ đã xảy ra, nhà họ Khương có ân nuôi dưỡng với Khương Yến Đường mười mấy năm, không muốn làm hắn tổn thương, nhưng nhà họ Khương cũng thua thiệt thằng bé Minh Đồ này mười mấy năm…

Chính tay cô rót ra hai chén nước không bằng nhau, bưng lên một chén nước lại buông xuống chén còn lại.”

“Về sau cũng đừng có dẫn Yến Đường tới đây, cô không có đứa con trai tên minh đồ này, tôi và cha chồng cô cũng không có đứa cháu nội tên Yến Đường kia, để hai đứa nó cảm thụ thật tốt.”

Nước mắt trong đôi mắt Tạ Nhã Tri lăn xuống: “Hiện tại con đã biết nó là con trai của con, sao có thể coi như là không có đứa con trai này được?”

“Thằng bé không muốn nhận thì cô cũng không thể buộc nó nhận được… Chẳng lẽ trước đó cô không biết nó là con trai của cô? Vì sao cô còn nói ra mấy lời đó? Ngay trước mặt nó cô nói Khương Yến Đường không nên xuống nông thôn, có phải là đang ám chỉ đứa bé Minh Đồ này không nên trở về hay không?”

Tạ Nhã Tri: “Con chỉ vô tâm mà thôi, con tuyệt đối không có cái ý tứ kia.”

“Cô hiểu mình vô tâm vô phế là tốt rồi, bởi vì vô tâm vô phế, vậy nên cha nó và ông nội nó đều tính toán không để nó về lại nhà của các cô được, để nó nhận cô, nói không chừng về sau còn rất nhiều lần vô tâm vô phế.”

“Lời nói vô tâm, mới khiến người ta bị tổn thương nhất.”

“Mẹ nó đã làm ra chuyện như vậy, vì sao mà cô còn muốn Minh Đồ ở chung với con trai của bà ta?”

“Cô cũng thu hồi tâm tư đi, trở về mà sống cho tốt, đừng nghĩ nhiều làm gì, nhớ cầm hết đồ này đi, cô để ở chỗ ông bà nội nó như thế này, cũng không có chỗ chứa.”

“Nó sẽ không nhận đồ của các người.”

Tới khi ngồi trên bàn cơm, đôi mắt Tạ Nhã Tri đỏ rực, Khương Lập Dân nhìn bà ta, cũng không nói cái gì, ông nội Khương hỏi chuyện công tác của con trai, bữa cơm này an xong rất nhanh, hai vợ chồng Khương Lập Dân cũng không ở lại đây lâu lắm, ăn xong uống một ngụm trà cũng rời đi ngay.

“Hai đứa từ từ đã,”

Ông nội Khương cầm lấy túi đồ kia, không đưa cho Tạ Nhã Tri mà giao tận tay cho đứa con trai của mình.

Khương Lập Dân gật gật đầu, ông nội Khương xoay người đi vào, thân thể ông vẫn rất cứng cỏi nhanh nhẹn, hai ba bước đã đi vào trong nhà ở.

Khương Lập Dân ôm những thứ kia, về nhà với vợ.

Đi được nửa đường Tạ Nhã Tri cướp đồ trong tay ông, muốn vứt bỏ, nhưng rồi lại luyến tiếc, ôm nó khóc như mưa.

“Nhà ông đang bắt nạt tôi!”

Khương Lập Dân thở dài: “Bà muốn ném hay là muốn giữ lại, tùy bà!”

Tạ Nhã Tri khóc tới nghẹn ngào: “Tôi muốn con trai của tôi, ông trả con trai lại cho tôi, tôi sinh được ba đứa con trai một đứa con gái, tết nhất tới một đứa con cũng không có về.”

“Bọn nhỏ mà trở lại, bà quý trọng chúng không? Đều là bà sinh ra, lão nhị về nhà, bà nói với nó được mấy câu? Lúc bà gọi điện thoại cho lão nhị, bà nói với nó những cái gì?”