Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 184



Tô Hiểu Mạn trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt nuốt tất cả mọi thứ trong miệng xuống, nôn nóng mà vây quanh bên cạnh cô.

Tên Cẩu Tử ngốc này, không nhả hạt!!!

Tô Hiểu Mạn thấy biểu tình này của anh, cười ôm lấy vòng eo anh, ý bảo anh cúi đầu, hôn lên mặt anh vài cái.

Tạ Cẩu Tử nhận mệnh nhìn cô chăm chú, khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, nhìn không ra là vui vẻ hay khoong vui vẻ.

Chờ người trước mặt tuyên án.”

“Nhìn em như vậy làm cái gì? Ăn hạt dẻ rang đường đi, là vừa rồi em mới làm, cách làm không giống với trước đây, là học từ bà cụ Thẩm ở cách vách, anh thử nếm mấy hạt nữa xem?”

Tạ Minh Đồ một tay cầm chén, bóc một cái hạt dẻ rang đường, đút cho Tô Hiểu Mạn ăn trước, Tô Hiểu Mạn ăn thêm mấy hạt đã không ăn nổi nữa: “Em làm cho anh ăn.”

Hai người thân mật mà ăn một chén hạt dẻ, Tạ Minh Đồ ôm cô về giường đất nghỉ ngơi, Tô Hiểu Mạn lười biếng lật mấy quyển sách, cô cũng đang đọc sách y, đương nhiên là chỉ đọc những gì thai phụ cần phải chú ý mà thôi.

Tạ Minh Đồ thấy cô như vậy rốt cuộc không nín được nữa: “...Mạn Mạn?”

Tô Hiểu Mạn nghiêng đầu nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Trên gương mặt đẹp trai của Tạ Minh Đồ lộ ra vẻ rối rắm: “ Không phải là em muốn anh…?”

Tô Hiểu Mạn dù bận vẫn ung dung hỏi lại: “Em muốn anh làm gì?”

“Anh nghe em hết.” Giọng nói Tạ Minh Đồ mang theo bảy phần suy sụp, cho dù là thỏ ngạo thiên cũng phải rũ đôi tai xuống.

,

“Nghe em? Vậy thì đọc sách với em đi, ngày mai em sẽ đi tú ân tú ái với anh ở trước mặt thím Trương.”

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm chính cô còn muốn thổi rất nhiều rất nhiều lời hay tiếng thơm về người đàn ông của mình ra ngoài, mới dỗ anh được.

Tạ Minh Đồ: “....?”

Tú ân tú ái là cái mà anh lý giải trên mặt chữ sao?

“Mạn Mạn, em không cần anh mặc váy hả?”

“Không phải nói muốn thấy con gái lớn lên giống anh hay sao?”

Tô Hiểu Mạn mỉm cười, ôm anh hôn một cái, anh Tiểu Đồ của cô thật sự quá tốt luôn: “Chọc anh chơi thôi, anh đối xử với em tốt như vậy, em cũng không nỡ bức anh làm chuyện anh không muốn đâu.”

Tạ Minh Đồ cười, anh ôm Tô Hiểu Mạn trước mặt, vùi đầu trên vai cô: “Hiện tại anh nguyện ý.”

“ANh nghe Mạn Mạn hết,”

Tô Hiểu Mạn ôm anh giống như ôm một con chó to lông xù, vận khí cô tốt lắm mới gặp được người đàn ông trước mắt này.

“Nhưng hiện tại em không muốn nhìn nữa.”

“Em cảm thấy con gái vẫn nên giống em thì tốt hơn’

“nếu là con trai thì giống anh.”

Con gái giống Mạn Mạn… Gần đây lại còn biết là có hai đứa, trong đầu Tạ Minh Đồ nhảy ra một đôi Mạn Mạn thu nhỏ, đầu tóc đen nhánh giống nhau, làn da tuyết trắng, đôi mắt vừa to vừa tròn, sẽ nắm lấy tay anh, mềm giọng gọi anh là ba ba….

vui sướng gấp đôi.

Tạ Minh Đồ động tâm, anh ngẩng đầu lên từ trên vai Tô Hiểu Mạn, bày ra biểu tình: “Mạn Mạn, chúng ta nhất định phải sinh một cặp con gái!!!”

Tô Hiểu Mạn nhớ tới bé Cẩu Tử, lại vô cùng kích động: “Nhưng em muốn có đứa con trai giống như anh!”

Tạ Minh Đồ thử nói: “Có thể là thai long phượng?”

“Long phương thai ư…”

Tô Hiểu Mạn sờ bụng của chính mình, lộ ra vẻ mặt rối rắm: “Nhưng mà em cũng muốn một cặp chị em song sinh nữa.”

“nếu là con trai thì không thể may váy cho nó.”

“Nếu là một trai một gái… thì sẽ không có hai đứa nhóc lớn lên giống nhau.”

,,,

Này cũng khó quyết định quá đi!!!

Cái gì cũng muốn hết.

Nếu như mỗi tổ hợp có thể thể nghiệm một phen thì tốt rồi.

vẫn là nỗ lực nằm mơ thôi, mơ thì cái gì cũng có.

….

Ngày hôm sau, Tô Hiểu Mạn thực hiện lời nói của chính mình ngày hôm qua, dẫn theo đồng chí Tiểu Đồ nhà cô tú ân tú ái trong ngõ nhỏ, cũng không quá cố tình, chính là đưa mấy viên kẹo mừng cho các gia đình khác, thuận tiện báo tin vui.

Cho dù bọn họ có không nói bây giờ, chờ mấy tháng nữa bụng Tô Hiểu Mạn cũng to lên, trong nhà chỉ có mỗi cô với Tạ Minh Đồ sống, báo cho người ở quê biết cũng tốt, lúc này tình cảm người ở quê vẫn rất thắm thiết, tuy rằng các bác gái thích lắm chuyện, nhưng mà nếu trong nhà xảy ra chuyện gì, nhưng nếu mà xảy ra chuyện gì thì những người này chính là những người đầu tiên đưa tay giúp đỡ.

Một thai phụ như Tô Hiểu Mạn cũng cần người chăm sóc kĩ một chút.

“Ai, có thai?!”

“Có thai ư?! Chúc mừng chúc mừng!”

“Có? Đây đúng là chuyện vui lớn!”



Thím Trương kinh ngạc, hôm qua bà ta còn tưởng đôi vợ chồng mới cưới không bao lâu này cãi nhau, ai biết được hôm nay họ đã tới cửa phát kẹo mừng, trên mặt hai người đều là vẻ ngọt ngào, thấy cô đỏ mắt, hóa ra trong nhà có chuyện vui?

“Ngày hôm qua còn thấy cô hốc mắt hồng hồng, hiểu lầm hai người cãi nhau, còn tưởng rằng cô khóc một hồi, mắt mới đỏ như vậy.”

Tô Hiểu Mạn nắm tay Tạ Minh Đồ, cười vô cùng ôn nhu, ngữ khí mang theo vài phần ngượng ngùng: “Thím Trương, ngày hôm qua không phải là cháu khóc đâu, là thai nghén hơi nghiêm trọng, nôn nhiều lắm, đồng chí Tiểu Đồ nhà cháu lo lắng quá thôi.”

“Cháu nói muốn ăn cá thì đi mua cá về cho cháu ăn, muốn ăn thịt thì anh ấy đi mua thịt, còn không cho cháu bước chân vào nhà bếp, tay nghề nấu ăn của anh ấy thì khiến người ta vô cùng lo lắng, không nghĩ tới làm ra món ăn cũng không tới nỗi nào cả.”

“Anh ấy còn lấy về một con bồ câu cho cháu, nói là hôm nay muốn hầm canh bồ câu cho cháu bồi bổ.”

..

Vẻ mặt thím Trương đờ ra nghe cô nói những lời này: “...”

Nghĩ thầm người này ăn hơn nửa tháng thịt dê mà vẫn còn phải bồi bổ nữa hay sao?

Lúc bà ta sinh mấy đứa con, lúc mang thai cũng không có… Bà ta liếc bụng Tô Hiểu Mạn, vẫn chưa nhìn ra được cái gì, chắc còn chưa được ba tháng, ngay cả nhà bếp cũng không được vào?

Người đàn ông này cũng quá thương vợ của mình.

“Vợ chồng nhà tiểu Tạ cách vách có tin vui!”

“Cái gì? Nhanh như vậy ư?”

“Đúng vậy, tiểu Tạ đúng là thương vợ lắm.”

“Chẳng phải ngày hôm qua thím Trương nói rằng hai vợ chồng nhà bọn họ cãi nhau sao?”

“hầy, Hiểu lầm thôi, nói là thai nghén nên khó chịu, tiểu Tạ mới vừa làm cha, kích động quá.”

“Hôm qua cậu ta còn tự tay vào bếp nấu cho vợ ăn, không cho cô ta bước vào phòng bếp…”

“Còn có việc này?”

“Tiểu Tạ không chỉ có đẹp trai, mà còn là kiểu người đàn ông khó gặp, là con rể tốt, nếu mà tôi có con gái, mong nó có thể tìm được một người đàn ông như vậy.”



Tô Hiểu Mạn thành công rửa sạch oan khuất cho người đàn ông nhà mình, người đàn ông này cực kì dễ dỗ, lúc này ôm chậu, vui vẻ rúc vào phòng bếp giặt quần áo, anh luôn không cho Tô Hiểu Mạn chạm vào nước lạnh, việc giặt quần áo là anh thầu hết, Tô Hiểu Mạn cũng sót anh phải chịu tội, cho nên đun một nồi nước nóng, pha lẫn cho anh giặt quần áo.

“lạnh hay không anh?”

“Mạn Mạn, không lạnh, tay anh rất nóng.” Tạ Cẩu Tử thể nhiệt cười nắm lấy tay Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn mới cảm nhận được anh như cái bình giữ nhiệt.

Tay anh rất ấm áp.

Tô Hiểu Mạn mang thai, mấy ngày nay đi làm mấy việc hậu cần nhẹ nhàng, mấy việc luyện tập kịch không tới lượt cô, như vậy gián tiếp giúp cô có một mối nhân duyên tốt trong đoàn ca vũ.

Hiện giờ trong đoàn ca vũ có mấy hạt giống tốt, tranh vai nữ chính rất kịch liệt, không ai cam lòng làm diễn viên quần chúng cho người khác làm vai chính, mà hiện giờ Tô Hiểu Mạn đột nhiên vào đoàn, không chỉ có vẻ ngoài mỹ mạo mà dáng người cũng đẹp, là một đối thủ đáng gờm khiến những người khác cảnh giác.

Đại đội vũ đạo ai cũng đề phòng cô hết.

Nhưng không giống với lúc trước cô ở trong đoàn văn công, lúc ở đoàn văn công, trụ cột tiền nhiệm của đoàn bị thương, vẫn đang nằm ở bệnh viện tĩnh dưỡng, chuyện mang thai đối với một người kiếm sống bằng nghề nhảy múa mà nói, là một cái vực lớn, nếu sau khi sinh xong mà không khôi phục tốt được, rất có khả năng sẽ phải từ bỏ công việc này.

Lúc này thấy cô không có lực cạnh tranh, thì còn gì cần phòng bị nữa, ngay cả gương mặt kinh diễm xinh đẹp của Tô Hiểu Mạn cũng trở nên vô cùng đáng yêu với họ.

“Hiểu Mạn à, không nghĩ tới cô kết hôn sớm như vậy.”

“Sinh con vội vã quá.”

“Chờ thêm mấy năm nữa cũng vẫn còn trẻ.”

Miệng những người này thì nói như vậy, nhưng thật ra cũng thật sự tiếc hận vì cô, ngay cả Tiểu Đinh sau khi biết cô mang thai, cũng tiếc hận thay cho cô: “Chị Hiểu Mạn, chị có thể chờ mấy năm nữa thì sinh con cũng được.”