Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 191



Cả nhà bốn người đều ở chỗ này.

Tiểu Đinh cười chạy tới: “Đúng là anh Tạ rồi này?!!!! lúc trước anh không nói cho chị Hiểu Mạn biết sao?!!!”

Tạ Minh Đồ cười, xoa nhẹ lên đầu Tô Hiểu Mạn: “Muốn khiến cho em ngạc nhiên một chút.”

“Dọa em rồi hả?”

Trên mặt Tô Hiểu Mạn mang theo nụ cười ngọt ngào, thầm nghĩ đúng là bị dọa rồi, nhưng càng nhiều hơn lại là vui vẻ và ngọt ngào.

Tạ Minh Đồ nhìn cô chăm chú, cũng cười nhẹ nhàng, hắn nhớ tới năm ngoái Tô Hiểu Mạn cũng xuất hiện ở buổi diễn an ủi tân binh.

Niềm vui ngay lúc đó, đến hôm nay anh vẫn còn nhớ rõ, đêm hôm đó anh lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu toàn là hình dáng lúc múa của cô, cô ở trong lòng anh múa cả một đêm.

Thật tốt, năm nay anh đã có được Mạn Mạn một cách triệt để rồi.

Mạn Mạn mà anh yêu nhất.

Bọn họ đã có con rồi.

Mấy người Tôn Y Y và Phí Thư Oánh đứng ở bên kia lại ngẩn ngơ ngay tại chỗ, bọn họ không nghĩ tới, người đàn ông đẹp trai nhất đội danh dự kia, vậy mà đúng là chồng của Tô Hiểu Mạn.

Lúc này Ôn Bạch Thụ vẫn còn mặc trang phục diễn xuất đứng ở trong đám người, anh ta cũng ngây người ra mà nhìn hai vợ chồng Tô Hiểu Mạn đang đứng cách đó không xa.

Chồng của Tô Hiểu Mạn vậy mà lại là kiểu người trẻ trung đẹp đẽ như này.

Ánh mắt Tôn Y Y đảo qua Tạ Minh Đồ, lại nhìn về phía Ôn Bạch Thụ, trong lòng đột nhiên lại đồng ý với câu nói của ông cụ ở cửa đại viện.

Cái người chồng trẻ này của Tô Hiểu Mạn đúng là lớn lên còn đẹp hơn so với Ôn Bạch Thụ.

Đôi vợ chồng này, một người vô cùng xinh đẹp, một người lại vô cùng tuấn tú, hai người bọn họ chỉ cần đứng ở nơi đó, đã giống như đang biểu diễn một bộ kịch ca múa vậy.

“Có thể giúp chúng tôi chụp một bức ảnh không?”

“Được thôi.”

Tô Hiểu Mạn dựa vào trong ngực người đàn ông bên cạnh, lại khóc ròng trong tim, tại sao cô lại ngốc như vậy chứ, cô chỉ biết hôm nay ngoài mang camera, lại không biết mang nhiều thêm vài cuộn phim theo, thời khắc như vậy, cuộc đời có thể có được bao nhiêu lần chứ?

“Có thể thêm mấy bức ảnh nữa, đợi chút nữa ra bên ngoài cũng chụp, tiết kiệm một chút, không đủ cuộn phim đâu.”

Tạ Minh Đồ cúi đầu thì thầm với cô: “Mạn Mạn, anh mang theo một cuộn phim.”

Tô Hiểu Mạn nghiêng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, làm sao bây giờ, nghe xong câu này cô lại càng yêu anh Tiểu Đồ mất rồi.

Nếu không phải bốn phía vẫn còn có người, cô rất muốn nhảy dựng lên ôm lấy cha bọn nhỏ hôn vài cái.

Anh Cẩu Tử vạn năng.

Anh chưa bao giờ khiến mình thất vọng cả.

“Tiểu Đinh, giúp bốn người bọn chị chụp thêm mấy tấm ảnh nữa!” Tô Hiểu Mạn đứng sát vào người đàn ông bên cạnh, giơ tay vuốt bụng mình, đây là muốn sau này khi cho bọn nhỏ xem ảnh chụp, có thể nói cho bọn chúng biết bọn cũng cũng có mặt ở trong những tấm hình này.

Nhìn xem! Các con nghĩ rằng trên ảnh này chỉ có hai người, nhưng thật ra là có bốn người, mấy đứa nhóc các con cũng ở trong ảnh chụp.

Tiểu Đinh kinh ngạc: “Một nhà bốn người?”

Tô Hiểu Mạn chớp mắt: “Mang song thai!”

“Oa a a a a!!! Hai đứa nhóc con!!!”

“Chụp chụp chụp chụp, chúng tôi có thể chụp ảnh chung không?”

Gia đình bốn người Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ chụp không ít ảnh chụp, Tô Hiểu Mạn còn muốn đi qua chụp ảnh chung với những người trong đoàn ca múa nhạc, trong lúc chụp ảnh chung đoàn trưởng của đoàn ca múa nhạc cũng gọi Tạ Minh Đồ đến đây, cùng nhau chụp chung một bức ảnh.

“Đoàn chúng ta lần đầu tiên có anh rể đẹp trai như vậy đó.”

“Ai không biết còn tưởng đây là nam diễn viên chúng ta mới tuyển đó.”

“Trước kia anh rể cũng ở trong đoàn văn nghệ quân đội sao?”

“Trước kia Hiểu Mạn mới là người ở trong đoàn văn nghệ quân đội!”

“Nếu không bao giờ anh tốt nghiệp thì tới đoàn chúng em đi, đem hai vợ chồng các anh sủng thành đài cây cột.”

“A a a đừng nói chuyện!!!! Tới chụp ảnh, các cô gái nhìn vào màn ảnh nào!!”

—— rắc.

Hình ảnh dừng vào giờ phút này.Sau khi ăn xong bữa tiệc mừng quốc khánh, Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn đều đi vào phòng thay đồ thay bộ quần áo trên người ra, lớp trang điểm trên mặt của Tô Hiểu Mạn cũng được tẩy sạch, sau đó hai người nắm tay đi bộ về nhà.

Tạ Minh Đồ cầm máy ảnh trên tay, Tô Hiểu Mạn mở cuộn phim trên tay ra xem, cô cố gắng nhìn xuyên qua bóng dáng mờ ảo trên đó để nhớ lại bộ dáng vừa rồi của Tạ Minh Đồ.

Hôm nay hai người họ chụp được rất nhiều ảnh!

"Anh tiểu Đồ, vì sao hôm nay anh cũng ở đây vậy?" Thực ra Tô Hiểu Mạn muốn hỏi là vì sao anh có đứng trong đoàn diễu hành như vậy?

“Anh là đại biểu sinh viên.”

Tô Hiểu Mạn sửng sốt một chút: “Ừm?” Đại biểu sinh viên có thể lẻn vào đội cảnh vệ danh dự sao? Chẳng lẽ đội diễu hành đều là sinh viên đại học? “Tất cả bọn họ đều là sinh viên đại học?”

Tạ Minh Đồ lắc đầu.

Tô Hiểu Mạn: “......Vậy tại sao anh lại có mặt trong đó?” Nghĩ lại cũng đúng, sao mà sinh viên đại học có thể đi diễu hành được giống như copy paste như vậy chứ, đây đều là những người đã trải qua không biết bao nhiêu lần huấn luyện.

Tạ Minh Đồ chỉ chỉ mặt của mình.

Tô Hiểu Mạn nháy mắt đã hiểu.

Thì ra hai vợ chồng họ cùng cảnh ngộ với nhau……

—— đều là dựa vào mặt.

Hai người nhìn nhau cười, Tạ Minh Đồ ôm eo cô, bổ sung nói: "Còn có tiền trợ cấp."

Tô Hiểu Mạn mỉm cười vùi vào lòng của Tạ Minh Đồ: “Vất vả cho anh rồi.”

Một người một lúc làm mấy công việc.

Tạ Minh Đồ bế bổng cô lên, sải bước tiến vào sân nhà mình, cổng chính đóng lại vang lên âm thanh ‘kẽo kẹt’, anh đặt cô xuống, dịu dàng đè người lên trên ván cửa, vừa cắn vừa hôn.

Chiếc máy ảnh đáng thương bị đặt ở dưới cầu thang, không ai thèm quan tâm.

Tô Hiểu Mạn ngoan ngoãn mà ôm chặt lấy cả người anh, cả người dứt khoát mà dựa vào người anh, nụ hôn mềm nhẹ lại không mãnh liệt giống như bão táp, nó giống như cơn mưa phùn mùa xuân, tình ý triền miên, trong vị ngọt ngào mang theo chút tê dại, tựa như chiếc lông tơ nhẹ nhàng phe phẩy nơi mềm mại nhất.

Cả người cô đều đứng không vững rồi.

Bị người trước mặt ôm vào trong lòng, Tô Hiểu Mạn áp vào trong ngực của anh, đợi cơ thể anh bình tĩnh lại, mặc dù đứa nhỏ này xuất hiện là một việc khiến nhiều người vô cùng vui vẻ, nhưng mà đồng chí tiểu thỏ ôm củ cà rốt tươi ngon trước mặt, lại chỉ có thể liếm cắn một chút để cho đỡ thèm.

Hận không thể lập tức ăn cô vào trong bụng.

“Vào phòng đi, đừng đứng ở trong sân.”

“Ừm.” Thanh âm của Tạ Minh Đồ trầm thấp khàn khàn, anh khó khăn lắm mới kìm nén được dục vọng trong người, ôm người phụ nữ trước mặt anh vào phòng.

*

Tô Hiểu Mạn đã quen với công việc ở đoàn ca múa, sau khi nhìn thấy ngoại hình của Tạ Minh Đồ, các nữ diễn viên của đoàn ca múa đã tò mò hỏi về quá trình quen nhau của hai người, cũng như rất muốn biết bộ dạng để râu năm đó của Tạ Minh Đồ rốt cuộc trông như thế nào.

Tô Hiểu Mạn: “……”

Cô cũng nói không rõ nguyên do vì sao.

“Chị Hiểu Mạn, chồng của chị thật sự quá đẹp trai!!”

“Nếu có thể ở bên người chồng đẹp trai như vậy, em cũng muốn có con sớm một chút, a a a a ……Con của hai vợ chồng chị nhất định sẽ vô cùng đẹp cho mà xem!!!!”

“Con chị thiếu mẹ nuôi không? Mấy đứa trẻ nhà chị có mẹ nuôi chưa?”

……

Ban đầu chỉ có một người tự đề cử muốn làm mẹ nuôi, nhưng ý kiến này được nhiều người đồng ý vì vậy mà biến thành một đám người tự mình đề cử.

Trường hợp khiến người ta cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Một đám các cô gái trẻ không hiểu sao lại muốn cướp làm mẹ nuôi của con cô.

Sau khi Tôn Y Y nhìn thấy chồng của Tô Hiểu Mạn, vừa mới bắt đầu cô ta cũng bị kích thích đến, cô ta không ngờ được là chồng của Tô Hiểu Mạn lại trông đẹp trai như vậy, trong lòng nhất thời bừng lên cảm giác kích động và ghen tị, sau đó nhìn thấy ảnh chụp một nhà bốn người của hai người họ thì lại cảm thấy hai người họ vô cùng đẹp đôi, người ngoài khó có thể chen vào được, cảm thấy tình cảm của hai người họ thật sự khiến người ta thấy hâm mộ.

Giá như cô ta cũng có thể tìm được một người đàn ông như vậy để kết hôn sinh con thì tốt rồi.