Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 197



Lúc này cũng có không ít người nhà quê mang theo chút hàng hóa nông thôn đi giao bán khắp các hang cùng ngõ hẻm, đây hình như là một loại quy củ đã hẹn sẵn, năm nào cũng sẽ có mấy ngày như vậy, không có ai quản thúc cả.

Tô Hiểu Mạn nhìn thấy có bán gà con và vịt con lông xù, thế là mua ngay mười con gà con và năm con vịt, mua mấy con nhỏ này rất lợi, ba bốn phân tiền một con, cô mua mười mấy con như vậy mới chỉ tiêu có mấy đồng tiền.

Thím Trương ở cách vách nhắc nhở cô, nói nhiều gà vịt con như vậy không dễ nuôi sống đâu, năm trước thím Trương mua mấy con, chưa kịp đợi lớn lên đã bị chết hết một nửa, ai ngờ số sống sót đều là gà trống, thế là tiễn cả đám vào nồi hết cả.

Cũng không còn con gà mái nào để mà đẻ trứng.

“nếu có giữ lại được một con gà mái là tốt rồi.”

Tô Hiểu Mạn cũng không phân biệt được mái với trống, co nghĩ thầm mình mua nhiều gà con như vậy, kiểu gì chẳng có mấy con gà mái.

Sau khi trong viện có thêm một đám gà con lông xù, đồng thời cũng có thêm những tiếng kêu ríu rít.

Lông chúng nó xù xù, cánh nho nhỏ, móng vuốt lại càng nhỏ hơn, kêu chiếp chiếp chạy loạn ở trong sân.

Tô Hiểu Mạn quây một miếng đất cho chúng nó, phòng ngừa người qua lại không cẩn thận dẫm chết chúng nó, đám gà này quá nhỏ bé.

Những lúc nhàn rỗi, Tô Hiểu Mạn sẽ lấy một cái ghế ra ngồi ở trong viện, xem đám gà nhỏ này dùng đôi chân ngắn chạy loạn lên, rất là thanh thản.

Tô Hiểu Mạn tin rằng Tạ Minh Đồ là cao thủ nuôi gà, lén lút nói với anh: “Thím Trương ở cách vách cá cược với em là đám gà em mua về này sống không quá ba tháng được mà sẽ chết hết, em không tin đâu, em nhất định phải nuôi ra mấy con gà mái già cho thím ấy xem, anh phải giúp em.”

Tạ Minh Đồ cười gật gật đầu, nhưng anh cũng thương mà chẳng giúp gì được.

Một người đàn ông chỉ biết nuôi thả gà, cô còn có yêu cầu gì lớn hơn cho anh nữa được?

Tô Hiểu Mạn nhìn về phía thầy Quan: “Thầy ơi, thầy có thể chữa bệnh cho gà không?”

Quan Chấn Nhạc nhìn về phía Tạ Minh Đồ: “Cậu mau quản mấy cái suy nghĩ kì lạ của vợ cậu đi.”

Tạ Minh Đồ cho ông một cái lắc đầu bất lực.

ANh không quản được vợ mình.

Sau khi mang đám gà con về nhà chưa được hai ngày, một vị khách ngoài ý muốn tới chơi, là anh cả của Tạ Minh Đồ, Khương Ninh Phong.

Lúc anh ấy tới cửa, Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc đều không ở nhà, ngay ánh mắt đầu tiên khi Tô Hiểu Mạn nhìn thấy Khương Ninh Phong, cô đã nhận ra rằng người này có thể là anh cả của Tạ Minh Đồ.

Khương Ninh Phong lớn lên không giống như cái tên tú khí của anh ấy, anh là một người đàn ông anh tuấn cao to, làn da phơi thành màu đồng cổ, ngũ quan lập thể khắc sâu, cả người tỏa ra hơi thở chói chang như ánh mặt trời rực rỡ nhất.

Tiếng của anh ấy vô cùng trầm ổn: “Em dâu?”

“ANh là Khương lão đại?”

“Khương Ninh Phong.”

Tô Hiểu Mạn bảo anh vào trong sân, hành lý Khương Ninh Phong mang theo không tính là nhiều, chỉ có mỗi mấy bao đồ vật, ngoài ra, còn có một cái radio loại nhỏ rất là tinh xảo.

Khương Ninh Phong nói đây là quà kết hôn mà anh ấy cho hai vợ chồng bọn họ.

“Quà tân hôn đến trễ của anh cả, xin đừng trách.”

Tô Hiểu Mạn di dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh cả.”

Tô Hiểu Mạn chú ý tới hình như một bàn tay của anh bị thương, toàn bộ tay đều quấn băng vải, băng vải màu trắng đã hơi bẩn, lộ ra chút màu vàng của nước thuốc và gì đó màu đen.

Khương Ninh Phong chú ý tới tầm mắt của cô, chỉ nhàn nhạt mà nói: “Bị thương chút thôi.”

Tô Hiểu Mạn mời anh vào nhà uống trà, không bao lâu sau hai người Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc đã trở lại, Tạ Minh Đồ đứng ở cửa nhíu mày, trước hết anh cảm nhận được có người ngoài tồn tại trong nhà.

Quan Chấn Nhạc cười anh: “Thế nào? Về nhà gặp vợ mà xụ mặt như ai thiếu nợ thế?”

Tạ Minh Đồ lắc đầu đi vào, vừa khéo nhìn thất Khương Ninh Phong ngồi ở cổng lớn, hai anh em nhìn nhau, Quan Chấn Nhạc nhìn về phía Tô Hiểu Mạn hỏi: “Đây là anh em của học trò thầy?”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, chủ động giới thiệu với họ: “Đây là anh cả anh ấy, Khương Ninh Phong.”

“Khương đại ca, đây là người thầy mà Minh Đồ vừa mới nhận, Quan Chấn Nhạc, Quan lão tiên sinh.”

Quan Chấn Nhạc nhắc nhở: “Thầy không già.”

Tô Hiểu Mạn vội vàng sửa miệng: “Đúng đúng đúng, con nói sai rồi, là Quan tiên sinh.”

Từ khi nghe được chiến tích khi xưa của Quan thần y, tư duy của Tô Hiểu Mạn cũng không khỏi chạy theo thím Trương, cho rằng Quan thần y là người đức cao vọng trọng sớm đã cưỡi hạc về trời.

Không nhịn được mà phải thêm cho ông một chữ “lão” vào đó.

Quan lão tiên sinh, mới có thể biểu hiện ra khí chất của thần y.

Khương Ninh Phong sửng sốt, anh ấy chớp chớp mắt, không nghĩ tới đứa em trai út này của mình, thề mà còn bái một người thầy ở thủ đô.

“Bái sư? Học cái gì?” Chẳng lẽ là thầy giáo trong trường học?

Tô Hiểu Mạn vừa định trả lời là học y, Tạ Minh Đồ lại giành trước mà mở miệng:: “Học nấu ăn.”

Khương Ninh Phong: “...Nấu ăn?”

Anh ấy kéo dài thanh âm, hỏi lại: “Một người đàn ông học nấu ăn?”

Nghe thấy lời này của anh ấy, Quan Chấn Nhạc là người đầu tiên bất mãn: “Học nấu ăn thì làm sao nào? Đàn ông chẳng lẽ không được học nấu ăn? Tôi chính là hậu nhân của ngự trù hoàng cũng nhá.”

Khương Ninh Phong: “...”

Ngay lúc đó biểu tình của Khương Ninh Phong khá kì lạ, dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm thằng nhóc này chẳng phải là tới thủ đô để học đại học hay sao, còn học cả chế tạo máy bay, sao tự dưng hiện tại lại tìm cho mình một người thầy, còn đi học bếp núc.

Mà người thầy này lại còn là hậu nhân của ngự trù?

EM út của anh muốn đổi nghề thành đầu bếp ư?

Tạ Minh Đồ: “Nấu ăn là một chút sở thích cá nhân mà thôi.”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Thầy Quan sẽ tố cáo anh sao chép lại lời ông ấy nói.

Quan Chấn Nhạc: “...” Có người đang bắt chước ông?

Một khi Khương Ninh Phong đã tiếp nhận sự thật này rồi, lại cảm thấy rất là tốt đẹp, cười một nụ cười hòa ái với Tạ Minh Đồ, “Có thể để anh cả nếm thử tay nghề của em hay không?”

ANh chưa từng ăn qua những món ăn mà em ruột làm, trước kia là do không dám ăn.

Quan Chấn Nhạc: “Tiểu tử này sao nói chuyện văn vẻ như thế này hả?”

Khương Ninh Phong: “Mong lão tiên sinh đừng trách.”

Tô Hiểu Mạn: “... ANh xem diễn cùng bà nội đấy à?”

Trước kia lúc Tô Hiểu Mạn còn ở bên cạnh bà nội Khương, từng nghe bà nội Khương nói qua, nói rằng trước kia bà cực kì thích xem diễn, còn thích ôm cháu trai xem diễn, cứ xem xong là hết ngày.

Nếu không phải bây giờ bị cấm rồi thì bà nội Khương sẽ cho cô xem vài đoạn.

Tuy rằng ông nội Khương nói bà nội Khương không thể làm tốt đoạn nào cả.

Trình độ của bà nội Khương, là người có thiên phú vào vườn lê có thể khiến mấy ông thầy trong đó tức chết.

Khương Ninh Phong khen nói: “Đúng là em dâu thông minh.”

Quan Chấn Nhạc: “....”

“Nhà các cậu còn có các anh chị em khác không?” Quan Chấn Nhạc vô cùng tò mò, ông nhòm hai người này: “Hai anh em này trừ bỏ có chút giống nhau bên ngoài thì tính tình không có nửa điểm giống.”

“Thằng anh cả này tên thì tú khí, nói chuyện lại văn vẻ, không chút tương đồng nào với dáng vẻ lưng hùm vai gấu này của cậu cả.”

Khương Ninh Phong: “Ở nhà tôi là anh cả, Tiểu Đồ là em út.”

Quan Chấn Nhạc hỏi: “Vậy ở giữa thì sao?”

Khương Ninh Phong: “Còn có thằng hai với em gái thứ 3, đúng rồi, Tiểu Đồ, anh hai và chị ba em gửi lời hỏi thăm tới em.”

Quan Chấn Nhạc: “Giọng điệu của cậu còn giống ông già hơn cả tôi.”

Tạ Minh Đồ: “Có khả năng ấy ấy muốn bày ra uy phong của anh cả trước mặt con thôi.”

“Lúc anh hai về đã nói với em rồi.”

“Nói anh cả thích cậy già mà lên mặt nhất.”

Khương Ninh Phong ho khan một tiếng, lấy tay che miệng: “Tốt xấu gì anh cũng là anh cả, mời tôn trọng anh một chút.”

“ y.” Lúc này Quan Chấn Nhạc đội nhiên phát hiện một chuyện, ông đánh giá Khương Ninh Phong từ trên xuống dưới, khiếp sợ nói: “Cậu nói tiểu Tạ là em út của cậu, con nhỏ nhất, hai đứa kém nhau ít nhất bốn hoặc năm tuổi, người làm anh cả như cậu mà chưa kết hôn sao?”

Tô Hiểu Mạn tò mò: “Thầy, sao thầy biết anh ấy chưa kết hôn?”

Quan Chấn Nhạc chả sao cả mà nói: “Nguyên dương của cậu ta chưa tiết.”

Lời này nói ra cực kì không khách khí, dùng lời khác thay vào đó chính là vẫn còn là xử nam.