Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Của Vai Ác

Chương 93



Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ vội vã quay lại ga xe lửa, hai người cũng không phải là người về muộn nhất, ở ga chỉ có chú Trần, Đường Kiến Quốc và Triệu Thanh Thanh đã quay lại, mấy người Trương Lị Lị, Khương Yến Đường và Hà Lượng vẫn chưa quay lại.

Triệu Thanh Thanh chủ động chào hỏi Tô Hiểu Mạn: “Về rồi à? Hai người mua nhiều đồ nhỉ.”

Tô Hiểu Mạn cười nói: “Bạn cũng mua rất nhiều.”

Chuyến đi lần này, ngay cả chú Trần cũng mua rất nhiều đồ mang về, trong đó Tô Hiểu Mạn còn nhìn thấy những điếu thuốc lá quen thuộc, chú Trần thấy Tô Hiểu Mạn cũng mua rất nhiều thuốc lá thì chạy đến chỗ cô, cầm một điếu lên ngửi, sau đó khen nói: “Không nghĩ cô gái nhỏ như con cũng biết chọn hàng đấy.”

“Để chú nói cháu nghe, loại thuốc lá tốt phải là loại không bị khàn giọng, hút rất thoải mái…..Bố cháu thấy loại này chắc chắn sẽ rất vui đấy, ông ấy dặn cháu mua à.”

Tô Hiểu Mạn lắc đầu nói: “Không phải cháu chọn, là Minh Đồ chọn ạ.”

Chú Trần nghe vậy thì liếc nhìn Tạ Minh Đồ một cái, gật đầu khen ngợi, nói: “Đúng là đứa con rể tốt.”

Cơ thể của Tạ Minh Đồ có chút cứng ngắc, trước đây bố Tô luôn tỏ thái độ khó chịu với anh, không hài lòng lắm với đứa con rể như anh, với cả ấn tượng của anh trước mặt bố vợ cũng không tốt lắm, chuyến này trở về, anh phải tạo ấn tượng tốt với bố vợ mới được.

Triệu Thanh Thanh đến bên cạnh Tô Hiểu Mạn, nhỏ giọng nói với cô: “Lúc cùng mấy người họ tách ra, tôi nhìn thấy Trương Lị Lị đuổi theo thanh niên trí thức Khương, rõ ràng có chuyện riêng muốn nói với anh ta, không biết là hai người họ có giải thích rõ ràng với nhau chưa nữa?”

“Phải không?” Quả nhiên nhân vật nam nữ chính sẽ không ngừng sáng tạo cơ hội làm lành với nhau, cần sự hỗ trợ của các nhân vật phụ như bọn họ.

Cuộc nói chuyện lần trước giữa cô với Trương Lị Lị bị mấy người Khương Yến Đường nghe được, nói không chừng đó cũng là cơ hội để nam nữ chính hiểu lầm nhau.

Tô Hiểu Mạn cũng không quan tâm lắm đến câu chuyện giữa Trương Lị Lị và Khương Yến Đường.

Tô Hiểu Mạn luôn tin tưởng vào một điều, cô cho rằng mỗi người đều đang sống trong thế giới của chính mình, bất kể cô nhỏ bé đến đâu, thì cô vẫn là nhân vật chính của cuộc đời mình.

Nhưng là, trước khi cô biết rõ ràng điểm mấu chốt của thế giới này, không biết nhân vật nam, nữ chính có cái gọi là hào quang của nhân vật chính hay không, liệu cốt truyện có thể thay đổi được không, cô sẽ không dễ dàng đối đầu với nam nữ chính.

Họ ngồi trên ghế đá ở lối vào phòng chờ, đợi mấy người Trương Lị Lị quay lại, gần đến thời gian tập trung rồi, mà vẫn chưa thấy mấy người họ đâu cả..

Lúc này trong ga xe lửa người đến người đi, hoàn cảnh xung quanh vô cùng náo nhiệt, ồn ào. Ở hầu hết các huyện và thành phố nói chung, khu vực gần ga xe lửa chính là khu vực phồn hoa thịnh vượng và sôi động nhất ở đó, ga xe lửa chính là công trình kiến trúc mới hiện đại nhất khi đó.

Lúc này một chiếc xe tải quân đội màu xanh dừng ở trước cửa ga, có rất nhiều người đeo hoa đỏ trước ngực, người mặc quân phục xanh bước xuống xe, Triệu Thanh Thanh nói bọn họ là tân binh nhập ngũ năm nay, giống mấy thanh niên trí thức như bọn họ, nếu muốn rời khỏi vùng nông thôn, rất nhiều người cố gắng tìm quan hệ để tìm việc trong thành phố hoặc là đăng ký nhập ngũ, biện pháp tốt nhất là xin được một danh ngạch đề cử đi học đại học, nhưng mà muốn có được một danh ngạch học đại học là biện pháp khó thực hiện nhất.

Hàng tân binh đó mặc trên người bộ quân phục màu xanh chỉnh tề, mỗi người họ đều tràn đầy năng lượng khiến nhiều người qua đường không khỏi ngoái đầu nhìn lại khi họ đi qua. Sau khi cảm nhận được sự quan sát của những người qua đường này, lựng của các tân binh càng ưỡn thẳng hơn.

Trong đội ngũ đó còn có mấy nữ chiến sỹ của đoàn văn công, trên người họ cũng mặc bộ quân phục màu xanh mới vô cùng đẹp, thắt lưng nâu thắt ở ngang eo, kết hai bím tóc đen bóng, đội chiếc mũ sao đỏ to tướng, trông dáng vẻ vừa hiên ngang vừa xinh đẹp.

Tô Hiểu Mạn không chỉ bị thu hút bởi những nữ quân nhân này mà còn bị trang phục vô cùng xinh đẹp trên người họ hấp dẫn.

Tạ Minh Đồ nhìn theo tầm mắt của cô, nghi hoặc nói: “Mạn Mạn?”

“Em cảm thấy quần áo trên người của họ rất đẹp!” Tô Hiểu Mạn rất thích thiết kế của bộ quân phục kia, nó mang theo phong cách thời đại vô cùng nồng đậm, nếu có cơ hội, cô cũng muốn mặc một bộ như vậy và đi đến quán chụp ảnh chụp mấy bức làm kỷ niệm.

Tạ Minh Đồ cái hiểu cái không gật đầu, Mạn Mạn cảm thấy đẹp à.

“Mặc trên người bộ quân phục màu xanh như vậy khiến người ta cảm thấy vô cùng có khí thế.” Chú Trần vừa hút thuốc lá vừa nói: “Một người trong gia đình nhập ngũ, cả nhà họ đều cảm thấy vô cùng vinh dự, những người trẻ tuổi như mấy đứa đều là những đứa trẻ tốt, những người lính là những người con của nhân dân, bảo vệ gia đình và đất nước, là những người hùng trong mắt nhân dân."

“Nhắc đến chuyện này, cháu nhớ đến ông nội của thanh niên trí thức Khương cũng là một cựu cán bộ, ông ấy cảm thấy con cháu của mình nhất định phải đi lính trải qua quá trình rèn luyện gian khổ trong quân ngũ đội thì mới trở thành người tài ba được, vì vậy mà đa phần các anh em họ hàng nhà họ đều là quân nhân." Triệu Thanh Thanh giống như một thám tử, dường như tất cả mọi thứ cô ấy đều biết, có lẽ trong số các thanh niên trí thức, không có ai biết nhiều tin đồn nhảm hơn cô ấy.

"Quan điểm của chú giống với ông nội của thanh niên trí thức Khương, nếu có cơ hội, chú cũng muốn cháu nội của mình nhập ngũ, làm một người lính." Chú Trần ngồi một bên cũng nói ý tưởng của mình.

Tạ Minh Đồ vừa nghe đến cái tên Khương Yến Đường này thì không tự chủ mà đề cao cảnh giác, đối với tình hình hiện tại của anh ấy mà nói, muốn phòng cháy, phòng trộm, phòng Khương Yến Đường.

Đối với tình địch trước đây, chỉ cần nghe thấy những chuyện liên quan đến Khương Yến Đường, trong lòng anh không tránh khỏi nảy sinh cảm giác chán ghét.

Tô Hiểu Mạn cảm nhận được vẻ mặt anh không vui, lo lắng anh sẽ nảy sinh sự chán ghét với người nhà họ Khương và những người trong quân đội, vì vậy nắm lấy tay anh thì thầm nói với anh: "Anh đã cứu em, anh cũng là một anh hùng trong lòng em."

Dạo gần đây cô mới biết Tạ Minh Đồ có một loại lực lượng không giống với những người khác, thính lực của anh vô cùng thần kì, có thể dễ dàng nghe một số bí mật riêng tư không thể để người khác biết, cho dù anh ấy không chủ động lắng nghe những chuyện này nhưng mà những nội dung đó cũng sẽ vô tình lọt vào tai của anh.

Tô Hiểu Mạn cảm thấy tên đàn ông Tạ Cẩu Tử này nên được truyền thụ những giá trị, quan niệm chính xác và tích cực hơn, năng lực của anh nên được sử dụng một cách đúng đắn.

Coi cười một cái, lôi kéo bàn tay đầy vết chai của Tạ Minh Đồ, dùng ngón trỏ của mình gãi lòng bàn tay anh một chút.

Cứ khen anh trước.

Sau này trở thành một anh hùng, không cần phải đóng vai nhân vật phản diện nữa.

Nếu anh thật sự biến thành một nhân vật phản diện thì cô cũng dứt khoát, làm một cặp đôi phản diện với anh.

"Mạn Mạn…." Đôi mắt Tạ Minh Đồ sáng lấp lánh nhìn cô, lòng bàn tay ngứa ngáy, nếu không phải lúc này đang ở nhà ga, thì anh muốn ôm thật chặt người con gái trước mặt vào lòng.

Tô Hiểu Mạn nhìn anh cười.

Vừa rồi Triệu Thanh Thanh nhắc đến nhà họ Khương, khiến cô nghĩ đến một chuyện khác, Tạ Minh Đồ mới là con trai út thật sự nhà họ Khương, còn Giang Yến Đường là đứa con do Tô Mai sinh.

Theo như trong sách nói thì không bao lâu nữa, anh hai nhà họ Khương sẽ xuống nông thôn thăm Khương Yến Đường, sau đó sẽ phát hiện vẻ bề ngoài của Tạ Minh Đồ giống với chú hai nhà họ Tạ, Tạ Minh Đồ mới là con ruột thật sự của nhà họ Khương, nhưng đó là khoảng thời gian nào?

Theo quy luật phát triển nối tiếp biến hóa của tiểu thuyết, nam nữ chính sẽ có một khoảng thời gian giao lưu, tìm hiểu nhau, sau khi hình thành một mối quan hệ nhất định sẽ cùng nhau giải quyết những mâu thuẫn gay gắt khác nhau.

Nếu là như vậy, tính ra cũng phải đợi hai ba tháng nữa, hoặc nửa năm đến một năm mới có thể vạch trần chân tướng thân thế của nam chủ.

…….Còn không bằng hai người họ nắm giữ quyền chủ động trong tay.

Cần phải có nhân vật anh hai nhà họ Khương mới có thể phát hiện ra sự thật về thân thế của hai người họ sao?

Còn có, bọn họ không rõ ràng lắm tình hình nhà họ Khương, nếu quay về nhà họ Khương nhận người thân sẽ là chuyện tốt sao?