Lúc ăn cơm trưa, Lâm Xuân Hoa đem chuyện muốn gọi về nhà nói với Tần Chí Quân, hỏi anh xem có thể dùng điện thoại trong phòng sách không. Tần Chí Quân mỉm cười nói: “Tất nhiên là được rồi, dù cái này là của bên bộ đội sắp xếp, nhưng tiền điện thoại là nhà mình tự trả mà.”
Nghe bảo có thể dùng được điện thoại, Lâm Xuân Hoa rất vui, cảm thấy làm quan thật tốt quá, nhà bọn họ cũng tính là người có điện thoại rồi. Tính toán lúc nào chi bộ thôn đang có người, Lâm Xuân Hoa gọi một cuộc về nhà, người nghe máy vẫn là Trương Kiến Quốc. Chào hỏi nhau vài câu, bà nhờ Trương Kiến Quốc gọi Tần Chí Cương đến, nói qua mấy phút nữa sẽ điện lại.
Cuối năm cuối tháng, Tần Chí Cương cũng không nhận việc gì làm, nghe ba mẹ gọi điện thoại thì anh vô cùng vui sướng. Anh hỏi Tần Đại Hữu ở thành phố B có ổn không, còn nói Sáu Cân đáng yêu thế nào, lại hỏi ba đứa cháu trai cháu gái có ổn không. Nghe nói anh cả đã lên chức Phó Trung đoàn trưởng, lại chuyển qua một căn nhà hai tầng thì còn vui vẻ thay Tần Chí Quân một phen.
Cuối cùng thì hỏi đến việc kinh doanh của Tần Chí Hoa. Lâm Xuân Hoa nói thời gian trước Tần Đại Hữu có đến chỗ Tần Chí Hoa bày sạp hàng bán nửa tháng kiếm lời hơn 100 tệ. Tần Chí Cương nghe vậy thì tặc lưỡi, anh bận rộn cả năm cũng chỉ có vậy, làm ruộng thì chỉ có thể nhờ trời mà ăn thôi.
Lâm Xuân Hoa không thích Vương Hải Quyên lắm, nhưng vẫn rất thương thằng hai, liền nói: “Em trai con bây giờ cũng rất khá, anh cả con cũng nói chính sách của quốc gia đã được sửa lại, rất ủng hộ làm ăn kinh doanh. Con đi theo Chí Hoa học ít kinh nghiệm, mẹ thấy làm ăn trong trấn chúng ta cũng rất ổn đó.”
Bà không dám bảo anh đến thành phố B, tính tình con dâu thứ thật sự không được người ta yêu thích lắm. Nếu lỡ đến đây làm mình ngột ngạt không nói, sợ là đến Cố Uyển cũng bực mình theo.
Tần Đại Hữu nghe đến chuyện làm ăn thì gọi Tần Chí Hoa đến giảng giải kinh nghiệm cho Tần Chí Cương nghe.
Tần Chí Cương khá là túng thiếu, đặc biệt là sau khi sinh Sáu Cân thì trong nhà gần như không có tiền tiết kiệm, như vậy thì lỡ gặp chuyện gì cần tiền gấp cũng không biết đối phó ra sao. Cho nên anh đặc biệt quan tâm đến chuyện làm ăn của Tần Chí Hoa, hỏi chuyện rất cụ thể, còn bảo nếu như anh muốn lên trấn kinh doanh, bán chút đồ thì nên tìm nguồn cung cấp ở đâu.
Hai anh em nói chuyện một hồi, vẫn là Lâm Xuân Hoa tiếc tiền điện thoại mới bảo cúp máy. Tần Chí Cương nghe xong cuộc điện thoại này thì nhiệt huyết sục sôi, anh cả sống rất tốt, em ba cũng đã có ít thành tựu, anh ấy cũng nên cố gắng để cải thiện cho cuộc sống tốt hơn một chút.
Trương Kiến Quốc ở bên cạnh nghe Tần Chí Cương nói chuyện thì hình như anh cả nhà họ Tần lên chức, em út ở thành phố B cũng sống cũng rất tốt, đứng rất vững chân. Đợi Tần Chí Cương cúp điện thoại thì ông không để anh đi, rót cho chén trà, kéo anh ấy ngồi xuống uống trà tâm sự.
Sau khi thăm dò ra Tần Chí Quân được thăng lên làm Phó Trung đoàn trưởng thì trong lòng vừa kinh ngạc lại vừa hâm mộ. Nếu như ở tại địa phương này thì có thể được hưởng đãi ngộ ngang với Phó huyện đó.
“Chú nhớ năm ngoái lúc về, anh cả cháu vẫn còn là Phó Tiểu đoàn trưởng phải không? Bây giờ chỉ mới một năm sao lại thăng chức nhanh đến vậy.”
Trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, Tần Chí Cương làm sao biết được. Hai người nói chuyện một hồi, đoán chừng có lẽ là Tần Chí Quân lập được công lớn gì đó.
Trương Kiến Quốc liền ồ lên. Nhà họ Tần phát tài rồi, lúc nãy nghe đến cả thằng ba cũng chuyển ra ngoài sống. Hiểu Muội qua đó ở mấy tháng, với chức vụ hiện tại của Tần Chí Quân thì tìm cho em gái mình một người chồng tốt có gì khó khăn chứ? Nhà họ Tần này, quả nhiên là đã thay đổi.
Trong lòng ông nghĩ như vậy thì càng khách sáo hơn với Tần Chí Cương. Cho dù bây giờ Tần Chí Cương sống khá khó khăn, nhưng chỉ cần anh thức thời thì cuộc sống sau này sẽ không tệ được.
Tần Chí Cương vừa về nhà thì không tránh được bị Vương Hải Quyên lôi lại hỏi xem điện thoại nói gì. Từ lúc người trong nhà đến thành phố B, Vương Hải Quyên cũng không có cớ gì để làm loạn nữa, Tần Chí Cương cũng sống yên ổn được một đoạn thời gian. Lúc này anh mất cảnh giác, cứ xem là trò chuyện bình thường, liền nói hết mọi chuyện với Vương Hải Quyên.
Vương Hải Quyên nghe được anh cả chồng thăng chức còn được chia nhà lầu, em ba đến thành phố B cũng kiếm được tiền, đến cả ba chồng bày sạp hàng bán nửa tháng cũng kiếm lời được 100 tệ. Lúc này điểm cân bằng trong lòng cô ta lại bị phá vỡ, bây giờ cả nhà ai cũng sống tốt, chỉ để lại một nhà ba người bọn họ ở đây làm ruộng kiếm ăn.
Cô ta nghĩ như vậy, nhưng bây giờ đã thông minh hơn nhiều, rất biết làm bộ làm tịch.
Cho dù lòng đỏ mắt ghen tị cũng không biểu hiện thẳng ra ngoài, chỉ đứng trên góc độ của Tần Chí Cương nói chuyện, đề nghị anh: “Em trai anh bây giờ rất có tiền đồ, anh cũng không thể thua kém em ấy được. Hay là anh nói chuyện với anh cả, chúng ta đến thành phố B kinh doanh gì đó, cũng tốt hơn để anh ở chỗ này lội bùn làm việc cực nhọc. Đều là anh em cả, làm gì cũng nên công bằng mà.”
Hôm nay Tần Chí Cương nghe được nhiều tin tức tốt, vốn là đang rất thư thái, chợt nghe Vương Hải Quyên nói như vậy thì đến cả lỗ chân lông cũng siết lại. Anh ấy vẫn chưa quên trước đây vợ mình là dạng người gì, liền âm thầm nhìn Vương Hải Quyên, thấy đôi mắt cô ta nhìn mình sáng rực thì nói rất sắc bén: “Lúc ấy thằng ba chỉ là đúng lúc đưa Hiểu Muội sang giúp đỡ chị dâu thôi, bây giờ nó cũng bỏ tiền ra thuê nhà ở bên ngoài rồi. Anh em ai cũng lập gia đình rồi chia nhà, giúp đỡ nhau là có, nhưng nếu cứ đến nhờ vả thì sao được chứ. Đó là anh trai anh, cũng không phải là ba anh, không đến lượt anh chen vào.”
Vương Hải Quyên nghe anh nói vậy thì suýt nghẹn cả cổ, chia nhà chia nhà, bây giờ cô ta nghe đến chuyện chia nhà đều cảm thấy bản thân ngu ngốc muốn chết. Ban đầu nhìn như chiếm một món hời, nhưng lâu dài thì lại vô cùng thua thiệt. Nếu từ đầu không chia nhà, cả nhà vẫn chung sống với nhau, thì bây giờ cả nhà đến thành phố B, cô ta mặt dày mày dạn đi theo thì họ cũng không có lý do gì để đuổi cô ta về cả.
Lúc đó sao cô ta lại ngu xuẩn muốn chia nhà chứ.
Tiền công của Chí Cương là 9 hào một ngày thì đủ làm gì cơ chứ, hơn nửa tháng ba chồng đã kiếm hơn anh ấy làm cả năm, vậy thì người em chồng dẫn theo ba chồng còn có thể kiếm được bao nhiêu nữa. Nếu chưa chia nhà thì số tiền này cô ta cũng đã có một phần rồi.
Cô ta hối hận đến mức chua cả ruột, phiền muộn đến mức tim gan lộn cả lên, hít thở cũng không thông.
Nếu Lâm Xuân Hoa biết lúc này cô ta đang nghĩ gì thì chắc chắn bà sẽ phỉ nhổ cô ta một trận. Cho dù là không chia nhà, thằng cả ở thành phố B thì bà có thể để Vương Hải Quyên quấn lấy gây rắc rối sao? Lâm Xuân Hoa nhận thấy, là do Cố Uyển tính cách tốt, nếu không thì đã bị dáng vẻ này của Vương Hải Quyên làm cho tức chết rồi.
Bà vô cùng yêu thương Cố Uyển, dù thế nào cũng không thể để cô chịu thiệt thòi như vậy. Nếu lúc trước Vương Hải Quyên không ầm ĩ đòi chia nhà, thì đến hôm nay chính Lâm Xuân Hoa sẽ tự mình đến mời cán bộ thôn đến giúp đỡ chia cho rõ ràng. Chính mình không muốn tiến bộ chỉ muốn hút máu anh em, loại người đó tuyệt đối không thể dây vào.
Tần Chí Cương nhìn sắc mặt cô ta như vậy thì khuyên nhủ: “Chí Hoa đã chỉ đường dẫn lỗi cho anh rồi, kinh doanh thì chỗ nào mà không làm được chứ. Theo cách nói của em ấy thì bây giờ người kinh doanh ít, chỉ cần bỏ được thể diện chịu khổ một chút thì làm gì cũng kiếm được tiền thôi. Năm sau anh muốn đi vào trấn thử, xem nên làm gì. Chúng ta và Chí Hoa không giống nhau, nó chỉ cần nuôi sống bản thân, còn nhà mình có ba miệng ăn, trong nhà có ruộng có đất thì không lo chuyện ăn uống. Đợi lúc làm nông rảnh rỗi thì anh sẽ đi xem, nếu thực sự có thể làm thì sau này cũng có thể cho em được cuộc sống tốt hơn.”
Đây là khuyên cô ta đừng chui vào ngõ cụt nữa, cố gắng sống thật tốt đi.
Ngoài mặt Vương Hải Quyên gật đầu nhưng trong lòng vẫn còn bất bình. Ở trong huyện sao có thể so sánh với thành phố B được? Nhưng cô ta cũng chỉ có thể giấu nó trong lòng, lấy nhau hơn một năm, cũng đã hiểu được tính cách Tần Chí Cương. Mấy chuyện lặt vặt anh còn có thể nhịn nhưng vượt qua ranh giới trong lòng anh thì tuyệt đối không được.
Hơn nữa trước đây cô ta còn có tiền án nên yêu cầu của anh với cô ta còn hà khắc hơn.
Chỉ một cuộc điện thoại, không những là vợ chồng Tần Chí Cương nói chuyện một hồi mà cả mấy người Lâm Xuân Hoa sau khi xuống lầu ngồi vào bàn cũng không nhịn được mà nói về chuyện vợ chồng Tần Chí Cương. Theo cách nói của Lâm Xuân Hoa thì thằng hai rất tốt, chỉ là vợ thằng hai không được ổn lắm.
Cưới một người vợ không tốt khiến cho cả nhà hơi xa cách với thằng hai. Có lẽ là do thấy thằng hai đã phải chịu thiệt nên Lâm Xuân Hoa nhìn thằng ba ngồi cạnh mình, liền dặn dò: “Sau này con tìm vợ thì mẹ không có nhiều yêu cầu, chỉ cần một điểm này thôi, là tính tình của cô gái này phải thật tốt, tốt nhất là giống chị dâu cả của con. Cưới vợ phải cưới vợ hiền, như vậy thì mới có thể đưa cả nhà khá lên được.”
Tần Chí Hoa thấy mẹ mình nói không sai. Tiếp lấy chủ đề này, anh nhắc đến Hà Thành.
“Lúc trước hai bọn con hợp tác nhận một xe vải từ nhà máy, chở một xe đi bán khắp các khu dân cư của thành phố B. Hà Thành đã nhìn thấy vợ anh ta.”
Nghe chuyện Hà Thành tìm được vợ, đến Cố Uyển cũng ngồi thẳng người nghe Tần Chí Hoa nói tiếp. Tần Chí Hoa lại thở dài, cả nhà liền đoán là kết cục sợ sẽ không tốt đẹp lắm.
Quả nhiên liền nghe Tần Chí Hoa nói: “Lúc nhìn thấy cô ta, người phụ nữ đó đang ôm đứa bé chưa đầy một tuổi. Con gái Niệm Niệm của Hà Thành là người đầu tiên nhìn thấy cô ta, nhanh chân chạy đến níu vạt áo gọi mẹ. Cô gái đó thấy Hà Thành đứng phía sau thì bị dọa đến mặt trắng bệch, giật tay Niệm Niệm ra muốn bỏ chạy, nói là nhận nhầm người.
“Mọi người không thấy đâu, lúc đó con bé khóc đến mức thảm thương, vừa khóc vừa đuổi theo gọi mẹ, một người đàn ông như con cũng cảm thấy sống mũi cay cay.”
Lâm Xuân Hoa nghe vậy thì nghẹn họng trân trối: “Có phải là nhận nhầm hay không, Niệm Niệm còn nhỏ như vậy, hơn nữa không phải nói mẹ con bé đi hơn hai năm rồi sao, hai năm trước Niệm Niệm mới hơn một tuổi, sao có thể nhận ra mẹ mình chứ?”
Tần Chí Hoa lắc đầu, nói lúc vợ Hà Thành vừa bỏ đi thì Niệm Niệm khóc rất dữ dội, sau này Hà Thành tìm được một tấm ảnh chụp chung với vợ, đưa cho cô bé xem. Lúc Niệm Niệm hai ba tuổi, người ta nói mẹ cô bé bỏ đi, cô bé luôn miệng nói không phải. Cứ về nhà là mở ảnh ra xem, bình thường xem tấm ảnh đó như bảo bối, mỗi tối trước khi ngủ đều phải mở ra xem một lần.
Cố Uyển là người làm mẹ, nghe được chuyện cô bé kia trước khi ngủ đều xem ảnh chụp của mẹ mình thì lòng mềm nhũn. Cô hỏi Tần Chí Hoa: “Đứa trẻ cô ta bế là cô ta sinh ra sao? Niệm Niệm mới mấy tuổi chứ, cô ta như vậy là vừa về thành phố chưa được bao lâu đã gả cho người khác rồi?”
Tần Chí Hoa cười lạnh nói: “Còn không phải như vậy sao? Thế mới nói, cưới vợ không cẩn thận thì không chỉ hại mình mà còn hại cả đời con cháu nữa.”
Tần Đại Hữu nghe vậy cũng lắc đầu. Thực ra chuyện như vậy thì không riêng gì nhà Hà Thành. Từ sau khi thanh niên trí thức về thành phố, có không ít người vì trước đây cảm thấy không sống nổi nên kết hôn với người ở quê, sau này thì lại bỏ chồng bỏ con. Ở thôn Thanh Hồ bọn họ cũng có mấy người như vậy, giống như Hà Thành mang con theo đi tìm vợ là rất ít, phần lớn liền đến khả năng vào thành phố tìm người còn không có.
Liền hỏi xem hiện tại Hà Thành có dự định gì, có phải là mang con về lại quê hương không?
Tần Chí Hoa lắc đầu, nói: “Anh ấy không chịu về quê, bảo là ở quê không ai không biết chuyện mẹ Niệm Niệm, không đành lòng nhìn Niệm Niệm bị người ta chỉ trỏ bàn tán. Anh ấy muốn ở thành phố B kiếm nhiều tiền hơn, cố gắng tìm cách sống ổn định ở đây.”
Hà Thành cũng coi như là người quen của nhà họ Tần, là bạn tốt của Tần Chí Hoa. Anh ấy ra nông nỗi này, người nhà họ Tần nghe cũng thấy chạnh lòng.
Chớp mắt đã đến ba mươi tết, Tần Chí Quân thân là sĩ quan, hôm nay trước là phải ở quân đội ăn cơm tất niên uống mấy ly rượu với các chiến sĩ rồi lại vội chạy về với người nhà. Cho nên bữa cơm tất niên năm nay của nhà họ Tần cũng không sớm, bảy rưỡi mới bắt đầu ăn cơm.
Ôm ba đứa nhỏ, một nhà chín người vô cùng náo nhiệt ngồi trên bàn ăn. Cũng là do Cố Uyển lợi hại, trước đây nhà họ Tần lúc nhiều người ăn tết nhất cũng chỉ đến năm người, từ lúc Cố Uyển gả đến, sinh thêm ba đứa cháu, nhà họ Tần chưa bao giờ đông vui như vậy. Nụ cười trên mặt Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa cũng chưa bao giờ biến mất.
Sau khi chúc rượu ăn cơm tất niên xong, trước hết Lâm Xuân Hoa phát bao lì xì cho Bình An, Đa Đa và Điềm Bảo, lúc phát bao lì xì lại không thể thiếu mấy câu chúc tết. Mấy đứa nhỏ làm sao biết bao lì xì là gì, chỉ thấy có gì đó nhét vào tay, màu sắc còn đẹp như vậy thì xem là đồ chơi thôi.
Gần đây Điềm Bảo ngoại trừ thích đạp chân còn có một thói quen mới là trên tay có gì cũng thích bỏ vào miệng. Lúc này mới cầm bao lì xì khoa tay múa chân một hồi thì bắt đầu nhét vào trong miệng.
Lâm Xuân Hoa vội lấy ra, nhưng lại không nhanh tay bằng Đa Đa bên cạnh Điềm Bảo. Cũng không biết có phải là do mấy ngày nay luôn thấy người trong nhà giật đồ ra khỏi miệng Điềm Bảo hay không, mà cậu bé vừa thấy Điềm Bảo nhét bao lì xì vào miệng là đã rất tự nhiên mà giật nó ra.
Điềm Bảo vừa đưa đồ đến miệng đã bị người khác cướp đi, cô bé hơi ngây ra, nghiêng đầu chớp mắt nhìn anh trai Đa Đa một lát, sau đó bẹp miệng một cái liền òa khóc.
Lần này thì đến lượt Đa Đa ngốc, cậu bé nhìn nhìn bao lì xì trên tay mình, liền quyết đoán vứt sang một bên, sau đó dứt khoát đưa tay mình qua cho Điềm Bảo.
Đúng vậy, chính là nhét một ngón trỏ vào miệng Điềm Bảo. Ngày thường Điềm Bảo thích nhất là mút ngón tay cô bé, lúc này thấy có đồ trong miệng thì chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Đa Đa. Có ngón tay gặm, được rồi, bé không thèm khóc nữa.
Đa Đa cũng không biết là bị cô bé mút ngón tay, dù ngứa vẫn cảm thấy dỗ được em gái vui vẻ, liền cười toe toét. Điềm Bảo thấy vậy cũng cười, miệng cô bé còn chưa mọc cái răng nào, cười một hồi thì bắt đầu chảy nước miếng. Cố Uyển thật không đành lòng nhìn thẳng, đúng là một cặp anh em ngốc nghếch.
Gần đây không quản được Điềm Bảo mút ngón tay nên chỉ có thể thường xuyên lau sạch tay cho ba anh em, đặc biệt là Đa Đa. Điềm Bảo vừa khóc là thằng bé sẽ dùng chiêu này, Bình An thấy sao học vậy còn bị cậu dạy hư.
Ôi chỉ mới hơn hai tháng tuổi thôi, đúng là thành tinh hết rồi.
Nhưng hiệu quả lại có chút khó tin, lúc trước Điềm Bảo vừa khóc là ba đứa nhỏ sẽ cùng nhau khóc. Bây giờ Đa Đa có thể dỗ dành Điềm Bảo thì trông ba đứa nhỏ này cũng khỏe hơn nhiều.
Lâm Xuân Hoa luôn miệng khen Đa Đa thông minh, lại nói chưa thấy đứa trẻ nào thông minh hơn nó.
Tần Chí Quân lại âm thầm nói với Cố Uyển, Đa Đa là đứa nhỏ thông minh lười biếng, Điềm Bảo khóc sẽ làm ảnh hưởng tới việc Đa Đa đi ngủ đó.
Cố Uyển nghe vậy thì giận dữ véo eo anh một cái, nói anh làm ba mà đi nói xấu con trai như vậy, không ra dáng chút nào.
Tết năm nay, bao lì xì là do Lâm Xuân Hoa mua giấy về cắt làm, không chỉ có ba đứa nhỏ có mà đến Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội mỗi người cũng đều có một cái.
Cố Uyển thấy hai ông bà phát xong tiền mừng tuổi thì cũng lấy bao lì xì trong túi ra, mỉm cười đưa cho hai người mỗi người một cái. Miệng cô như bôi mật, đến cả lời chúc cũng không bị trùng lặp.
Mấy năm nay Lâm Xuân Hoa và Tần Đại Hữu phát bao lì xì cho mấy đứa nhỏ đã quen, nhưng chuyện tự mình nhận tiền mừng tuổi thì đã là của mấy chục năm trước. Hai người mỉm cười nói với Cố Uyển: “Đều là đứa bé cả, sao còn lì xì cho ba mẹ vậy chứ?”
Cố Uyển cười nói: “Người cao tuổi lì xì cho con nít với mong muốn ngăn chặn những thứ xấu xa, con tặng tiền mừng tuổi cho ba mẹ là để hi vọng ba mẹ khỏe mạnh sống lâu ạ.”
Nói có vẻ rất có đạo lý. Tần Đại Hữu và Lâm Xuân Hoa đều muốn có được điềm tốt, vui vẻ nhận lấy.
Sau đó Cố Uyển lại phát cho Tần Hiểu Muội và Tần Chí Hoa mỗi người một phong bao. Cô cười nói: “Hai đứa vẫn chưa lập gia đình cho nên vẫn chị dâu chuẩn bị tiền mừng tuổi cho hai đứa. Nhưng chị dâu nói trước, Chí Hoa đã kiếm ra tiền nên bao lì xì chỉ là thưởng thêm thôi, không dày bằng của Hiểu Muội đâu.”
Tần Chí Hoa vui vẻ nhận lấy bao lì xì nói lời cảm ơn. Anh ấy còn nói có tiền lì xì rất vui, từ nhỏ đến lớn chỉ có ba mẹ lì xì, hơn hai mươi tuổi thì còn có anh cả chị dâu nữa. Sau đó còn nói một tràng chúc phúc Cố Uyển và Tần Chí Quân, lại tặng cho ba mẹ mình và ba người cháu mỗi người một phong bao, Hiểu Muội cũng không thiếu phần. Theo cách nói của Tần Chí Hoa thì bây giờ anh ấy đã kiếm được tiền rồi.
Buổi tối về phòng mình, trước khi đi ngủ, Tần Hiểu Muội mở bao lì xì ra xem, ba mẹ và anh ba mỗi người cho cô 20 tệ. Cô thấy vậy thì tròn cả mắt, mấy năm qua cô cũng chỉ nhận được 1 tệ tiền mừng tuổi, năm nay lại nhận được hẳn 60 tệ. Đến lúc cô mở phong bao của Cố Uyển thì trợn ngược cả mắt, là đại đoàn kết đó, đếm ba lần, tổng cộng có tám tờ.
Vốn sờ thấy dày dày, cô còn tưởng là 1 tệ, dù sao từ nhỏ đến lớn tiền mừng tuổi nhận được đa phần là một tờ bạc giấy mới cóng.
Cô vội vàng kéo Lâm Xuân Hoa, nói: “Mẹ xem xem, sao anh cả chị dâu lại cho tiền mừng tuổi nhiều như vậy chứ, sao con có thể nhận như vậy được.”
Lâm Xuân Hoa cầm lên xem, đếm đếm một hồi, là 80 tệ đó. Bà vội mở cái Cố Uyển cho ra, đếm một lượt, 100 tệ.
Cầm bao lì xì đi gõ cửa phòng Tần Đại Hữu, bao lì xì của Tần Đại Hữu cũng là 100 tệ, của Tần Chí Hoa là 20 tệ. Lâm Xuân Hoa tính toán, như vậy sao được chứ, chỉ mừng tuổi cho bọn họ đã hết 300 tệ, sao có thể tiêu tiền như vậy được.
Tần Chí Hoa còn chưa kịp ngăn lại thì bà đã chạy lên tầng hai tìm Cố Uyển. Cố Uyển nghe mục đích đến của bà, cười nói: “Chừng này tiền bọn con kiếm được mà, quanh năm suốt tháng chỉ có cơ hội cuối năm hiếu kính mẹ với ba một chút. Cái này mẹ và ba nhất định phải nhận lấy.”
Tần Hiểu Muội đứng bên bảo Cố Uyển lấy bao lì xì lại, Cố Uyển mỉm cười nhéo gương mặt cô, nói với Lâm Xuân Hoa: “Mẹ đừng quên, Hiểu Muội cũng xấp xỉ tuổi con, hai năm nữa cũng sắp phải lấy chồng rồi. Tiền này cứ để Hiểu Muội nhận lấy, về sau coi như làm của hồi môn.”
Tần Hiểu Muội nghe cô nói thì đỏ mặt, dúi bao lì xì vào tay Lâm Xuân Hoa, sau đó chạy xuống lầu.
Cuối cùng không ai trả lại bao lì xì, Cố Uyển chỉ nói một câu tiền lì xì đã cho sao có thể lấy lại được chứ. Đợi sau khi Lâm Xuân Hoa xuống lầu, Tần Chí Hoa khoanh tay cười nói: “Ba mẹ mới đầu năm đã phát tài rồi, bao lì xì của con cho cũng nhiều bằng anh trai chị dâu đó. Năm nay con kiếm được tiền, theo lý thì nên giao cho ba mẹ giữ, nhưng sang năm con muốn mở cửa hàng, phải qua bên Sở Công thương đăng ký giấy phép, có giấy tờ hợp pháp thì mới yên tâm được.”
Lâm Xuân Hoa chưa từng suy nghĩ muốn lấy tiền thằng ba, hai đứa trước đã chia nhà rồi thì còn quan tâm thằng ba làm gì chứ. Bây giờ bà rất thoáng, lại nói thằng ba làm việc rất bài bản, cũng không tiêu tiền lung tung. Bà thấy ở thành phố B này anh làm việc rất tốt.
Nói như vậy thì năm nay Tần Đại Hữu kiếm lời hơn 100 tệ, mừng tuổi Tần Chí Hoa cùng Tần Hiểu Muội, Bình An, Đa Đa, Điềm Bảo mỗi người 20 tệ. Kết quả cho đi 100, hai ông bà lại nhận về 400 tệ. Tần Chí Hoa cũng không phải nói đùa, hai ông bà thực sự phát tài rồi.
Cố Uyển và Tần Chí Quân đóng chặt cửa, đợi con cái ăn uống no nê ngủ say thì mở bao lì xì của chúng ra xem. Cố Uyển cười nói: “Ba mẹ và em ba cũng nỡ cho đó, tiền ba bày bán sạp hàng nửa tháng hôm nay cũng tiêu hết rồi. Em ba đúng là xuất hết vốn liếng, nhà chúng ta ba đứa, em ấy bỏ mỗi bao 100 tệ. Chừng này tiền có nhiều người phải kiếm nhiều năm mới được. Em thấy em ấy kiếm được nhiều tiền, nhưng năm sau kinh doanh phát triển, như vậy thì tiền cần bỏ ra cũng nhiều, vậy mà lì xì cho bọn trẻ cũng không tiếc chút nào.”
Tần Chí Quân cũng biết có lẽ trong lòng em ba vẫn cảm kích bọn họ trước đây giữ em ấy lại thành phố B làm ăn. Mà Tần Chí Hoa cũng coi như là nhìn ba đứa trẻ lớn lên, yêu thương nhiều hơn chút.
Tần Chí Quân nói với Cố Uyển: “Sau này em hãy chăm sóc nó một chút, đợi sau này nó lấy vợ cũng hãy tặng một phong bao dày như vậy.”
Cố Uyển gật đầu. Cô còn nói mình chỉ cho Tần Chí Hoa một phong bao 20 tệ như mấy đứa trẻ, không biết cậu thấy vậy thì sẽ nghĩ thế nào.
Tần Chí Quân không nhịn được cô cứ mãi nói đến người trong nhà, không tiếp lời cô, trở tay che mắt Cố Uyển, hơi ghen tị, nói: “Ai em cũng chuẩn bị tiền mừng tuổi, mỗi anh là bị em quên đi thôi.”
Cố Uyển nghe vậy thì cười nói: “Anh cũng đã kết hôn rồi, chẳng lẽ còn muốn em chuẩn bị tiền mừng tuổi cho anh sao?”
Cố Uyển nói xong cũng muốn gỡ tay trên mắt mình xuống, Tần Chí Quân lại không cho, cắn một cái trên đôi môi hồng của cô. Cắn xong một cái cũng không dừng lại mà gặm một hồi, cho đến lúc hơi thở Cố Uyển rối loạn, người cũng choáng váng thì mới lùi ra, tay vẫn đặt trên mắt Cố Uyển, thì thầm nói với cô: “Cô nhóc không có lương tâm, vậy mà anh có chuẩn bị quà năm mới cho em đó.”
Cố Uyển tim đập mặt đỏ, muốn hỏi xem quà năm mới gì. Đôi tay đang che mắt cô của anh rút ra, một sợi dây ánh vàng rực rỡ, trên sợi dây còn có một con hồ ly làm bằng vàng ròng to khoảng bằng một móng tay lắc lư trước mặt cô.