Bị ảnh hưởng bởi làn sóng sa thải, Trịnh Đạt cùng Ngô Bảo Như cũng đều bị sa thải, Trịnh Đạt chỉ là một thợ sửa chữa thiết bị, công việc nhàn nhã, nhiệm vụ thông lệ là kiểm tra thiết bị nhà máy mỗi ngày, thời gian còn lại là trò chuyện với những công nhân khác. Ngô Bảo Như tâm tư nhỏ nhen lại yêu thích tính kế, nhân duyên của bà ta ở trong công ty cũng không được tốt lắm. Hai người bọn họ ngay lập tức trở thành nhóm bị sa thải đầu tiên trong công ty của bọn họ. Hai người vừa khóc lóc vừa làm ầm ĩ, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật bản thân mình đã bị mất việc.
Lúc trước mấy người có thể làm việc trong các nhà máy quốc doanh đều được mọi người ghen tị. Họ biết đây là bát cơm sắt nhưng không ai có thể ngờ họ sẽ bị mất việc.
Không có việc làm, cuộc sống của bọn họ đột nhiên trở nên khó khăn. Ban đầu, Trịnh Đạt định đợi con trai tốt nghiệp, nhường vị trí cho con trai rồi mua cho con trai một căn nhà nhỏ để kết hôn nhưng giờ không được như ý muốn.
Bạn gái của Trịnh Thuần, khi biết ba mẹ anh ta đều bị sa thải và anh ta vẫn chưa thể mua được nhà, ngay lập tức đã đề nghị chia tay cùng anh ta.
Một nhà ba người đột nhiên lâm vào cảnh mù mịt....
Ngô Bảo Như cũng không biết tại sao lại nhớ tới căn nhà cũ mà bà cụ từng ở. Bây giờ đã được cải tạo, có thể ở được, hơn nữa bởi vì Trịnh Thuần muốn học ở thành phố S, cho nên hộ khẩu của Trịnh Thuần cũng ở căn nhà cũ đó, vì vậy bọn họ cũng có một phần trong căn nhà này! Gia đình bọn họ có thể ở đó trước, sau đó cho thuê nhà ở Thường Châu, như vậy, bọn họ không chỉ có thể tiết kiệm được số tiền dành dụm mua nhà, mà còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn, gia đình bọn họ cũng có thể từ từ khôi phục!
Hơn nữa, thành phố S hiện tại phát triển rất nhanh, khắp nơi đều là di dời, ai biết lúc nào đó căn nhà cũ kia cũng có thể di dời đi, đến lúc đó còn có thể nhận được một khoản đền bù hậu hĩnh!
Ngô Bảo Như càng nghĩ càng cảm thấy đúng, liền đem suy nghĩ của chính mình nói cho Trịnh Đạt nghe.
Trịnh Đạt lắp bắp kinh hãi, "Như vậy không tốt lắm đâu? Lúc trước mẹ đã đem nhà đưa cho em gái thứ hai của tôi rồi...."
"Có cái gì mà không tốt? Anh chẳng lẽ còn có biện pháp nào tốt hơn sao? Anh muốn con trai mình không thể kết hôn sao? Hơn nữa nhà kia là cho thuê của công, là nhà ở của nhà nước, Trịnh Bình không có quyền sở hữu nào cả. Hộ khẩu của con trai chúng ta nằm trong đó, chúng ta cũng có một phần trong ngôi nhà này!"
Trịnh Đạt sau một loạt câu chất vấn của vợ, cuối cùng cũng im lặng và đồng ý với lời đề nghị của vợ.
Vì thế, trong lúc Trịnh Bình cùng Hứa Cẩm Vi hoàn toàn không hề hay biết, cả nhà này cứ thế chuyển đến, vẫn là thân thích nhà họ Quý bên kia phát hiện tình huống không ổn nên đã gọi điện cho Trịnh Bình các cô để thông báo.
Hứa Cẩm Vi biết Ngô Bảo Như vô sỉ, nhưng cô không ngờ bà ta lại có thể vô sỉ đến loại trình độ này...
Cô cũng không định phí tinh lực vào gia đình cực phẩm này, chỉ ủy thác Diêm Túc giúp đỡ chạy một chuyến, Diêm Túc hiện tại đã là một vị luật sư rất có danh tiếng, vì vậy đem chuyện này giao cho cậu ta xử lý là thích hợp nhất.
Khi Diêm Túc đến nhà, Ngô Bảo Như và Trịnh Đạt đều kinh ngạc, nhưng bọn họ nhanh chóng lấy lại vẻ vô liêm sỉ và nói: "Tại sao? Hộ khẩu của con trai chúng tôi cũng ở trong ngôi nhà này, tại sao chúng tôi không thể ở đây? Lúc bà cụ đi cũng không nói sẽ không cho chúng tôi ở đây! Ngay cả Trịnh Bình là chủ gia đình, bà ta cũng không có quyền đuổi chúng tôi ra ngoài!"
Mặc dù bà cụ đã phân chia tài sản rõ ràng khi qua đời, nhưng không phải là giấy trắng mực đen viết xuống. Không ai ngoài ba chị em bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó. Trịnh Châu và chồng định cư tại Hồng Kông và sẽ không quan tâm đến mọi thứ ở đây. Một mình Trịnh Bình, chẳng phải chỉ là lời nói từ một phía của cô ấy sao? Mà ngay cả khi Trịnh Bình đến gặp Trịnh Châu để làm chứng, Trịnh Châu cũng chưa chắc sẽ giúp cô ấy. Ngô Bảo Như biết rất rõ mối quan hệ giữa hai chị em họ cũng không thân thiết lắm.
Diêm Túc nhìn ra thái độ của cả gia đình này hoàn toàn là lợn chết không sợ nước sôi, vì thế vươn tay đẩy gọng kính trên sống mũi: "Thân chủ của tôi có đưa ra hai phương án."
"Cái gì phương án?"
"Thân chủ của tôi nguyện ý đem căn nhà này chuyển nhượng cho các người, chỉ cần dựa theo giá thị trường trả một khoản tiền đền bù nhất định cho thân chủ của tôi, bà ấy và con gái bà ấy sẽ đem hộ khẩu dời đi, căn nhà này sẽ hoàn hoàn toàn toàn thuộc về các người, về sau di dời, các người một nhà ba người hộ khẩu đều ở bên trong, có thể nhận khoản đền bù càng nhiều hơn, về sau đứa trẻ đi học đăng kí hộ khẩu cũng sẽ dễ dàng hơn."
"Thật sự? !"
"Thật sự, chúng ta có thể ký kết hợp đồng, giấy trắng mực đen rõ ràng, không lừa già dối trẻ."
Ngô Bảo Như cùng Trịnh Đạt đóng cửa lại, thương lượng một hồi lâu, rốt cục mới đồng ý điều kiện Diêm Túc nói. Theo suy nghĩ của bọn họ, đây là một cuộc mua bán rất có lời.
Với tốc độ cải cách và mở cửa, thành phố S ngày càng thịnh vượng, giá nhà không ngừng tăng cao, nhà bà cụ ở vị trí tốt như vậy, tương lai nhất định sẽ phải di dời, giá cả sẽ tiếp tục tăng.
Hiện tại, quỹ tái định cư được phân bổ theo đầu người, nếu hộ khẩu của Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi không thay đổi, thì khi quỹ tái định cư được phân bổ, hai mẹ con bọn họ sẽ được hưởng phần lớn nhất, còn con trai chỉ được hưởng phần nhỏ hơn.
Nếu Trịnh Bình cùng Hứa Cẩm Vi đem hộ khẩu dời đi, cũng đem chủ hộ chuyển cho Trịnh Thuần, như vậy Trịnh Đạt cùng Ngô Bảo Như có thể dựa vào con trai mình để đăng ký hộ khẩu ở đây, đến lúc di dời, toàn bộ tiền đền bù di dời đều là của bọn họ.
Nếu con trai kết hôn, hộ khẩu của vợ cũng có thể được đăng ký trong gia đình họ, nếu bọn hắn có thêm một đứa con nữa, thì bọn họ có thể chia nhau tiền tái định cư cho năm người khi tái định cư! Đây chắc chắn là một vụ làm ăn chắc thắng a!
"Ký, chúng ta ký!"
Cuối cùng, Ngô Bảo Như cùng Trịnh Đạt đồng ý bồi thường hai mẹ con Trịnh Bình 100.000 tệ, để bọn họ có thể chuyển hộ khẩu, đây là phần lớn số tiền tiết kiệm của hai người bọn họ trong nhiều năm.
Thời gian đã được thống nhất để hoàn tất các thủ tục và cả hai bên đều hài lòng.
Sau khi Diêm Túc làm xong việc, liền nói cho Hứa Cẩm Vi biết tin tức này, cậu ta không hiểu tại sao Hứa Cẩm Vi lại muốn giao nhà của bà cụ cho người khác, Hứa Cẩm Vi chỉ cười không nói gì.
Cô biết rất rõ, việc phá dỡ mà Ngô Bảo Như và gia đình bà ta mong đợi sẽ không bao giờ xảy ra. Ngôi nhà Shikumen( Thạch Môn) cũ này cuối cùng đã được quy hoạch thành một tòa nhà được bảo vệ, và nó không bị phá hủy cho đến cuối tiểu thuyết. Vì Ngô Bảo Như và gia đình bà ta muốn sống ở đó, họ có thể sống ở đó theo ý muốn. Dù sao thì trung tâm cuộc sống của Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình đã chuyển đến Bắc Kinh, đem hộ khẩu dời đi qua cũng là chuyện sớm hay muộn.
Lý do chính là, cô không muốn dính líu gì đến gia đình hút máu này nữa, nên để họ độc hưởng ngôi nhà này đi, như thể bọn họ đang trông nhà thay bà cụ vậy.
Lục Lâm Lâm tốt nghiệp đại học, trở thành giáo viên, kết hôn với một nam sinh cùng lớp đại học, cô ấy còn mời Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình đến dự hôn lễ, hào quang của nữ chính trong tiểu thuyết có lẽ đã biến mất dưới ảnh hưởng cánh bướm của cô.
Trịnh Châu nhìn thấy bọn họ, không nhịn được nói ra mấy câu chua chát. Trịnh Bình cũng không thèm để ý, nhưng sắc mặt Lục Cao Hoa lại trầm xuống.
Chờ hôn lễ của con gái kết thúc, ông liền đem Trịnh Châu mang về thành phố Hồng Kông, và không cho bà ta dễ dàng trở về đại lục để tránh đắc tội với người khác lần nữa.
Thẩm Lâm Hải trầm mê nghiên cứu khoa học, chưa từng yêu đương, cuối cùng lại tìm được một nữ bác sĩ, hai người mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, đây cũng là một phát triển rất ngoài dự đoán.
Còn Hứa Cẩm Vi, ba năm sau cô đã sinh cho Thẩm Lâm Xuyên một cô con gái đáng yêu, nhũ danh là Phù Oa, tên gọi là Thẩm Niệm Vi, mọi người đều cho rằng Thẩm Lâm Xuyên lúc nào cũng nghĩ đến Hứa Cẩm Vi, có thể nói, bản thân cái tên đã là một bát thức ăn cho chó cỡ lớn.
Tuy rằng Hứa Cẩm Vi còn chưa nói bí mật của mình cho Thẩm Lâm Xuyên biết, nhưng cô cảm thấy Thẩm Lâm Xuyên hẳn là mơ hồ đã biết được một chút gì đó, cho nên cô quyết định đợi đến đám cưới vàng của bọn họ mới lặng lẽ nói cho cậu biết, để dọa cậu một trận.