Thập Niên 80 Dưỡng Con Trai Phản Diện Thành Bé Ngoan

Chương 5: Chương 5




Bác sĩ trẻ tuổi của trung tâm y tế bế Bán Hạ lên giường bệnh, kéo mí mắt cô lên kiểm tra một phen rồi nói: “Lượng đường trong máu thấp, có lẽ bị ốm hai hôm rồi nên người yếu ớt… Truyền một bình glucose trước đã.”Bán Hạ bị cơn đau trên mu bàn tay đánh thức, cô mơ mơ màng màng mở mắt đã thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đang cố định kim tiêm trên tay mình.Bán Hạ chống đỡ cơ thể ngồi dậy.“Cô tỉnh rồi à, cô không nên cử động tay đâu, cẩn thận máu chảy ngược." Bác sĩ kéo cao ống truyền dịch.Bán Hạ xoa đầu còn có chút choáng váng: “Tôi bị làm sao vậy?”Bác sĩ nói: "Vừa rồi cô ngất xỉu nhưng cũng may chỉ vài phút thôi chứng tỏ tố chất cơ thể cô cũng không tệ lắm, trước mắt tôi sẽ truyền cho cô một bình dịch glucose xem sao, sau đó tôi sẽ kê thêm ít thuốc cho cô… Này này! Đồng chí, cô không nên nhúc nhích, sao cô lại rút kim ra rồi? Vẫn chưa truyền xong cơ mà! Như thế này là lãng phí lắm đấy!”Bán Hạ lau đi giọt máu trên mu bàn tay: “Cảm ơn anh, bác sĩ, nhưng tôi không có thời gian đợi truyền hết dịch.

Hay là thế này đi, tôi uống thẳng cái này được không? Dù gì cũng đều là vào bụng tôi mà.”Bác sĩ trẻ tuổi lẩm bẩm hai câu: "Làm sao mà uống vào lại có tác dụng như truyền vào được chứ? Đúng là vớ vẩn.”Thế nhưng anh ta vẫn lấy bình dịch glucose treo ngược xuống, mở nắp ra và đưa cho cô.Cũng may bệnh nhân không có vấn đề gì lớn, nếu không thì anh ta đã không đồng ý rồi!“Cảm ơn anh.” Bán Hạ cầm lấy bình thủy tinh uống cạn, cả người cô bây giờ như nhũn ra, cô không muốn lát nữa lại ngã ra đường.

Trước hết cô cần phải tìm thấy được Thạch Đông Thanh và con trai đã.Sau khi uống xong Bán Hạ thấy dễ chịu hơn nhiều, cơ thể có chút sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo hơn một chút.Đến lúc trả tiền Bán Hạ mới ngượng ngùng, lúc rời giường cô sốt ruột vội vàng chỉ muốn ra khỏi nhà đi lên trấn, nên chỉ mặc bừa một bộ quần áo chứ không theo mang tiền.Cuối cùng vẫn là bác sĩ trẻ tuổi tốt bụng ứng tiền thuốc giúp cô, Bán Hạ nói nhất định ngày mai sẽ trả lại anh ta.Về phần những thuốc khác, Bán Hạ không để anh ta kê, từ chối bảo trong nhà có việc rồi vội vàng chạy đi.Sau khi ra khỏi bệnh viện, Bán Hạ lại đến nhà ga.


Cô muốn hỏi những người xung quanh nhà ga xem buổi sáng họ có nhìn thấy chuyến xe Thạch Đông Thanh bế đứa nhỏ đi thị trấn hay không.“Không để ý lắm…” Bà thím ở nhà ga ôm bát cơm bới một miếng."...!Hôm nay là ngày họp chợ, có rất nhiều người trong thị trấn, không ít người đi nhờ xe, cũng rất nhiều người bế con.”Ở đây ba ngày có chợ nhỏ, năm ngày có chợ lớn.

Đến những ngày họp chợ, hễ là người ở nhà không có việc gì đều thích chạy ra họp chợ.


Lúc này đã là giữa trưa, người đi chợ đã giải tán gần hết.Bán Hạ không hỏi được tin tức gì chỉ nghĩ đến việc chạy về nhà.

Cô cầu nguyện Thạch Đông Thanh đã mang con trai về rồi, họ không gặp mặt nhau trên đường có lẽ vì anh ta phải nán lại ở đâu đó.Đáng tiếc, khi cô thở hổn hển chạy về nhà vẫn không thấy Thạch Đông Thanh và đứa nhỏ đâu.

Chân Bán Hạ lập tức nhũn ra, ngồi ở ngưỡng cửa như người không có xương cốt.Người nhà họ Thạch đang dùng cơm, thấy bộ dạng này của cô đều không khỏi giật mình một cái.Vương Hồng Anh đặt bát xuống đứng ra đỡ lấy Bán Hạ : “Làm sao vậy? Không phải em đi đón Đông Thanh sao? Sao bây giờ đã về rồi? Đông Thanh và Tiểu Thạch Đầu đâu? Vẫn còn ở phía sau à?”Mẹ chồng cô cũng đứng dậy đến phòng bếp cầm thêm bát đũa: “Đói rồi đúng không, tối qua đã sốt nóng như lửa rồi nay còn chạy lên huyện, không mệt mới là lạ, nhanh vào bàn ăn cơm.”.