[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh

Chương 22



Tới lúc đó, người trong thôn sẽ khua môi múa mép, gì mà tiền đồ chẳng còn, chân cũng bị tàn tật, ngay cả chuyện kết hôn cũng toang luôn, còn không biết bao nhiêu lời khó nghe hơn nữa.

Sao bà ấy không giận cho được?

Nghĩ tới đây, bà ấy nhìn sang Triệu Quyên, nói: “Đừng nhắc chuyện hôn sự chưa quyết định, nay đã dứt khoát rồi, tác phong thế lực của nhà họ Triệu các cô, tôi cũng không làm thông gia nổi đâu. Giờ cũng đã trưa rồi, cô mau chóng về đi.”

Đây chính là trực tiếp lên tiếng đuổi người rồi. Tần Chí Quân vẫy tay với em gái mình, thấp giọng nói thầm vài câu. Tần Hiểu Muội gật đầu, đi vào phòng anh, lấy những túi bánh ngọt và đồ hộp mang ra đưa lại cho Triệu Quyên.

Cô ta là người mạnh mẽ, bị Lâm Xuân Hoa không nể mặt mà đuổi khách thế này, thấy người nhà họ Tần còn trả lại những thứ mà cô ta mang đến, cũng chẳng còn mặt mũi để nói gì thêm, nhận lấy đồ rồi chật vật bỏ đi.

Bình thường Lâm Xuân Hoa cũng có tính cách tốt, hôm nay thật là lợi hại, vài ba câu đã làm người ta thẹn thùng bỏ đi. Nhưng Trương Hà Hoa suy nghĩ cũng có thể hiểu được, con trai có tiền đồ nhất gặp phải chuyện này. Người vừa trở về thôn, hôm sau người nhà họ Triệu lại tới nói chuyện hôn sự không tính, chẳng trách bà ấy không nể mặt cô gái kia.

Bà ta cười và giải thích với Lâm Xuân Hoa: “Lúc cô gái kia đi vào thôn, đám người chúng tôi đang ngồi dưới bóng cây hoè già, cô ta tới hỏi đường tới nhà mọi người. Tôi lắm mồm hỏi xem có phải họ hàng của nhà bà hay không. Cô gái đó nói là đối tượng của Chí Quân, tôi mới dẫn đường đưa cô ta đến nhà của bà. Không phải lúc đó chỉ có Chí Quân ở nhà thôi à, tôi suy nghĩ rốt cuộc cũng chưa kết hôn, chân của Chí Quân lại bị thương thì nên ở lại đây thêm chút nữa.”

Bà ta giải thích như vậy, nói ra thì nói cũng hay ho lắm. Lâm Xuân Hoa cũng là người ôn hoà, sẽ không gây sự với ai làm mất hoà khí. Bà ấy chỉ cười và cảm ơn bà ta đã suy nghĩ chu đáo, bà ấy lại nói: “Cũng từng xem mắt qua một lần, lúc đó tôi thấy cô gái này cũng được, cũng muốn Chí Quân nhà tôi sớm ổn định. Nào ngờ chân nó bị thương thế này, sáng hôm sau chúng tôi về nhà, nhà họ đã gọi người giới thiệu đến, nhanh chóng phủi sạch quan hệ. Lúc nãy cũng nghe ông Điền nói với tôi là đối tượng của Chí Quân nhà tôi tới nhà, tôi vào sân thì nghe cô ta nói như thế, có thể không giận được à.”

“Miệng lưỡi của người này đâu tha cho ai, lúc chân của Chí Quân nhà tôi bị thương không đi được, lại còn loan tin ra ngoài chuyện hôn sự của nó bị huỷ rồi thì coi làm sao cho được chứ?”

Trương Hà Hoa giải thích và lên tiếng an ủi: “Bà yên tâm, hôm nay tôi cũng coi như biết chuyện rồi, quay về thôn, nếu có ai nói xuyên tạc này nọ, tôi thấy thì chắc chắn sẽ nói rõ ràng giúp cho. Chưa làm lễ đính hôn thì lấy gì có chuyện kết hôn, nhà ai trước khi kết hôn mà không đi xem mắt vài lần chứ.”

Vương Trà Hoa đứng bên cạnh cũng hùa theo, bà ta chẳng phải hoàn toàn không có ý tứ, bà ta chỉ là phản ứng chậm một chút so với người khác thôi.

Điều mà Lâm Xuân Hoa cần là những câu nói này của họ, bà ấy cười rồi bưng đậu phộng đã phơi của nhà mình ra ngoài, nói với hai người: “Mọi người đều tốt số, bây giờ có thể hưởng phúc bế cháu, nếu không vội về nhà nấu cơm thì ở nhà tôi ngồi chơi xơi tách trà đi.”

Tần Hiểu Muội cũng khá tinh ý, thấy mẹ mình bưng động phậu ra, cô ấy cầm hai tách trà pha nóng hổi ra. Dĩ nhiên trà cũng chẳng phải loại trà ngon gì, chỉ là lá trà vụn, nhưng dưới thôn quê thì đã là thứ ngon nhất rồi, chỉ khi có khách quý tới nhà thì mới nỡ lấy ra chiêu đãi.

Nhưng cho dù là vậy, xế chiều hôm đó, mấy người phụ nữ trong thôn dạo này hay thân với Vương Trà Hoa và Trương Hà Hoa cũng nghe chuyện này mười hai mười ba phần. Cái gì gọi là mười hai mười ba phần? Mười phần là hai người họ Trương và họ Vương nghe được, còn hai ba phần kia là được thêm thắt vào trong quá trình lan truyền.