Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 2: 2





Chủ nhân của thân thể này năm nay mới chỉ có hai mươi hai tuổi.

Bốn năm trước gả tới nhà họ Vu, người chồng tên là Vu Đại Hải, sinh được hai đứa con gái.

Một là đứa nhỏ đang ôm chặt lấy cô này, tên gọi ở nhà là Đại Nữu, còn một đứa nhỏ hơn là em bé đang nằm ở trên giường, vẫn luôn gọi là bé gái.
Trong ngôi nhà này trừ Vu Đại Hải ra, mọi người đều có bất mãn với cô, nhất là lão thái bà.

Bà ta ghét bỏ cô chỉ vì cô sinh hai đứa con gái, nuôi tốn cơm.
"Thật đúng là trọng nam khinh nữ!" Từ Thiên Lam lẩm bẩm nói.
Kiếp trước, Từ Thiên Lam là đứa con gái duy nhất trong nhà, bởi vì từ nhỏ sức khỏe không tốt, nên được ba mẹ nhất mực yêu thương.

Ba mẹ cô lúc nào cũng sợ không chăm sóc cô chu đáo, khiến cho cô không được thoải mái.
Từ Thiên Lam nhìn nhìn, căn phòng này rất nhỏ, ngoại trừ cái giường cô đang nằm, bên cạnh chỉ có một cái ghế gỗ, bên trên để chậu rửa mặt và một cái khăn lông, đối diện là một cái bàn gỗ và một cái ghế.

Tất cả những đồ vật ở đây đều thể hiện rõ niên đại của nó, lúc cô xem phim đã từng nhìn thấy.

Từ Thiên Lam nhanh chóng tìm kiếm cái gì đó có thể cho cô biết hiện tại đang là lúc nào, nhưng chỉ phí công.


Trong căn phòng này, một cái đồng hồ cũng không có.
Dựa vào kí ức của chủ nhân thân thể, cô biết được bây giờ là khoảng mùa xuân năm 1987, nhưng ngày cụ thể thì không biết.
Từ Thiên Lam nhìn trên mặt bàn chỉ có hai chiếc gương lớn bằng bàn tay, kiểu dáng rất lỗi thời, mặt sau còn có hai đóa hoa và một chú chim đậu trên cành, góc bên trái có một chữ "Hỷ".
Người trong gương là một cô gái, nhìn qua khoảng mười bảy, mười tám tuổi, dáng người nhỏ gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to, lông mi dài, đường nét trông rất thanh tú.

Có điều, hiện tại làn da của cô không được đều màu nên đã làm giảm đi đáng kể sự trẻ trung ban đầu.

Nếu nhìn màu da thì trông cô chẳng khác nào một người phụ nữ trung niên.
"Một khuôn mặt đẹp như thế này, làm sao lại giống như một bà cô nông thôn vậy?" Từ Thiên Lam lẩm bẩm.
Có điều, sau khi tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, cô cũng có thể đoán được có lẽ là do không được bổ sung đầy đủ dinh dưỡng nên vậy.

Chủ nhân của thân thể này không được lòng của gia đình nhà chồng, sau khi sinh liên tiếp hai cô con gái thì lại càng bị đối xử lạnh nhạt hơn, lúc ở cũ cũng không được nghỉ ngơi tốt, đã bị bắt đi làm việc, dẫn tới thân thể càng ngày càng yếu, mấy hôm nay còn phải bận rộn gieo trồng vụ xuân.

Ngày hôm qua, chủ nhân của thân thể này đến bờ sông gánh nước, không chú ý liền ngã xuống sông, xung quang trống trải, mọi người thì làm việc ở xa, giãy giụa rất lâu mới có người nhìn thấy, đem cô vớt lên.
Chủ nhân của thân thể này cứ như vậy mà đi đời nhà ma.

Sau khi nằm một ngày, người tỉnh lại lại là cô, điều đáng chú ý là cô và chủ nhân của thân thể này có cùng tên, đều gọi là Từ Thiên Lam.
Từ Thiên Lam vì cuộc đời bi thảm của chủ nhân thân thể này mà bi thương.

Sau đó lại nghĩ tới ba mẹ cô ở bên kia, khi biết cô đã qua đời thì thương tâm đến mức nào.
Có điều, bây giờ cũng không phải là lúc để sầu đau.

Thu hồi suy nghĩ, cô mới cảm thấy bụng đói cồn cào.

Từ trước tới nay, Từ Thiên Lam chưa bao giờ trải qua cảm giác này.
Nhìn Đại Nữu và bé gái nằm ở bên cạnh, cô không thể nghĩ được gì.

Đây thật sự không phải là một giấc mộng chứ?
"Đi ăn cơm trước thôi!" Từ Thiên Lam nói với Đại Nữu.
Đại Nữu gật đầu, muốn bế bé gái xuống giường, Từ Thiên Lam nhìn thấy liền nói: "Con còn nhỏ không cần bế em, ăn cơm xong chúng ta sẽ về cho em ăn sau."
Từ Thiên Lam không có kinh nghiệm bế trẻ nhỏ, hiện tại cũng không dám ôm.


Nhìn Đại Nữu còn nhỏ như vậy mà ôm một đứa nhỏ, thật sự rất nguy hiểm, vì thế cô liền ngăn cản.
Đại Nữu kỳ quái mà nhìn cô, nhưng vẫn gập đầu, bước lên nắm lấy cánh tay của Từ Thiên Lam, giống như sợ cô chạy trốn.
Cửa phòng không biết là tìm được ở chỗ nào, lớp sơn bên trên đã tróc, nhìn không ra hình dáng, lộ ra màu sắc nguyên bản của nó.

Lúc mở cửa, cô còn suýt dẵm vào những cây rau trước mặt.
Từ Thiên Lam phóng tầm mắt ra xa, thì ra từ cửa phòng của cô, hai phần ba khu đất đều trồng rau.

Có điều, hiện tại chúng đã trụi lủi, chỉ có một ít cây thì đã úa vàng.

Những cây dây leo còn sống thì được chống đỡ bằng những cọc tre.
Mặt đất không được bằng phẳng, vừa mới bước lên cô cảm thấy hơi choáng váng, có lẽ bản thân vẫn cảm thấy không chân thật đi!
Từ Thiên Lam kéo tay Đại Nữu, dựa vào trí nhớ của chủ nhân thân thể mà đi đến nhà chính.

Lúc cô tới nơi liền nhìn thấy một căn phòng đầy người.

Bọn họ vây quanh một chiếc bàn vuông, đang không ngừng cắm đầu ăn uống.
Trong phòng có rất nhiều người, lớn, bé, già, trẻ đều có.

Kiếp trước, Từ Thiên Lam bởi vì mắc bệnh tim nên không được kích thích cảm xúc, vì vậy cô dưỡng thành tính cách đạm mạc.

Đối với những chuyện không liên quan tới mình đều sẽ không chú ý, mọi người cũng không có ý kiến với cô.

Người đàn ông trung niên ngồi ở giữa bàn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô một cái, không nói gì.
Nhưng người phụ nữ ngồi ở bên cạnh ông ta thì ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô: "Cô đã chịu dậy rồi sao?"
Bọn họ chính là ba mẹ chồng của thân thể này.

Ngưu Xuân Hoa ngồi gần cửa cười to: "Thím tư, mau lại đây ăn cơm." Cô ta ngồi dịch sang bên cạnh, vỗ vỗ chiếc ghế nhỏ trên mặt đất.
Từ Thiên Lam gật đầu, không nói một tiếng đi tới tủ bát lấy một cái bát sạch, lại từ ống trúc cầm một đôi đũa.
Trên bàn đặt một lồng bánh bao trắng nõn, một lồng bánh bột ngô, một đĩa cải trắng, hình như là được xào bằng mỡ lợn nên bóng nhẫy.
Điều kiện sinh hoạt trong nhà này chỉ ở mức trung bình.

Món cải trắng xào với mỡ lợn này hình như là phải đi làm việc mới được ăn, bánh bao cũng vậy.
Từ Thiên Lam cầm đũa gắp cải trắng, lại cầm lấy một cái bánh bột ngô.

Lúc vừa đưa tay hướng tới bánh bao thì bị lão thái bà đánh cho một cái, bà ta chu chéo nói: "Vừa bước vào đã muốn ăn bánh bao, cô muốn chết à! Không làm việc còn đòi ăn bánh bao, lấy một cái bánh bột ngô là được rồi."
Từ Thiên Lam không dao động, nhanh tay cầm lấy một cái bánh bao bỏ vào bát, sau đó kéo tay Đại Nữu đi ra ngoài, còn ném lại một câu: "Bé con cũng phải ăn!"
Sau đó liền mặc kệ những câu chửi rủa ở phía sau, lập tức trở về phòng.

.