Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 56: 56





Về đến nhà, Vu Đại Hải đem chuyện phát sinh ngày hôm nay kể lại cho Từ Thiên Lam nghe.

Từ Thiên Lam cũng vô cùng kinh ngạc, cô không ngờ em trai lại là thần đồng.

Cô ôm lấy đầu của Từ Triển Bằng, nghiên cứu tỉ mỉ từ trong ra ngoài, trải qua hai đời, cô còn chưa bao giờ được gặp thần đồng đâu.
Mãi đến tận lúc Từ Triển Bằng tránh trái, tránh phải kháng nghị, Từ Thiên Lam mới thôi không nghiên cứu nữa.

Sau đó, cô hùng hồn nói: "Chị phải làm một bữa thịnh soạn để bồi bổ cho cái đầu nhỏ thông minh của em mới được."
Vu Đại Hải thông báo với cô là ngày mai Từ Triển Bằng sẽ bắt đầu đi học, đồng thời dặn cô những đồ dùng học tập cần chuẩn bị cho cậu, chuyện này không thể để chậm trễ.
Sau đó, Vu Đại Hải đi tới công trường xem xét một lúc, thấy không có vấn đề gì, anh liền trở về quê làm sổ hộ khẩu.
Còn Từ Thiên Lam thì mang theo ba đứa nhỏ đi đến cửa hàng quốc doanh.

Sau khi đổi thành siêu thị, hàng hóa ở đây càng ngày càng đầy đủ.

Hiện tại ngoại trừ không bán rau tươi, thì những đồ dùng hàng ngày cơ bản đều có hết.
Tất nhiên, văn phòng phẩm cũng có, các loại bút viết, tập vở hình thức đa dạng, phong phú.

Từ Triển Bằng nhìn đến hoa cả mắt, nhưng lúc hỏi cậu nhóc thích cái gì thì cậu đều lắc đầu, tỏ vẻ không cần.

Từ Thiên Lam biết Từ Triển Bằng sợ lãng phí tiền bạc, cho nên cô không hỏi ý kiến của cậu nhóc nữa, trực tiếp chọn cái đẹp nhất.

Cô mua đầy đủ đồ dùng từ cặp sách, hộp bút chì, bút máy, tập vở, thước đo, cục tẩy, tất cả cô đều mua hết.

Từ Triển Bằng bĩu môi, cứ lải nhải mãi một câu: "Quá lãng phí, quá lãng phí." Theo Từ Triển Bằng thì chỉ cần mua một cái bút chì hình mặt cười, một tập vở là được rồi, à, mua thêm cục tẩy, viết xong có thể dùng nó xóa chữ đi.
Từ Thiên Lam tất nhiên là không nghe theo Từ Triển Bằng, cô gõ vào mũi của cậu nhóc, nói: "Đồ keo kiệt, sau này kiếm được tiền phải nhớ tới chị đấy."
Từ Thiên Lam chỉ là nói đùa với Từ Triển Bằng nhưng không ngờ cậu nhóc này lại trịnh trọng gật đầu, Từ Thiên Lam có chút dở khóc dở cười.
Thanh toán tiền xong, Từ Thiên Lam liền mang bọn nhỏ tới văn phòng của Ngô Khởi Lan.

Cô và Ngô Khởi Lan trò chuyện về tình hình kinh doanh gần đây của siêu thị, rất nhanh một buổi trưa đã trôi qua.
Từ Thiên Lam đang định tạm biệt Ngô Khởi Lan để đi chợ mua rau và đồ ăn để làm một bữa cơm thịnh soạn thì điện thoại trên bàn của Ngô Khởi Lan vang lên.

Ngô Khởi Lan nhấc máy, nhưng không ngờ đầu dây bên kia là Vu Đại Hải.
Từ Thiên Lam đưa tay nhận lấy điện thoại, chợt thấy Vu Đại Hải ở đầu bên kia nói: "Tiểu Lam, nhanh về nhà lấy chút tiền rồi mang đến bệnh viện huyện."
Vu Đại Hải biết vào lúc này Từ Thiên Lam đều ở chỗ của Ngô Khởi Lan, cho nên anh trực tiếp gọi điện tới đây.
Nhận được điện thoại của Vu Đại Hải, Từ Thiên Lam liền biết đây là tình huống khẩn cấp, cho nên cô để ba đứa nhỏ ở chỗ của Ngô Khởi Lan, còn mình thì mượn xe đạp của chị về nhà lấy tiền.
Từ lần Từ Thiên Lam đi thăm Ngô Khởi Lan ốm, quan hệ giữa hai người càng thêm gắn bó, sớm chuyển từ quan hệ hợp tác bình thường thành tri kỉ của nhau.

Bây giờ, hai người biến thành chị em tốt, có gì cũng không giấu nhau, cho nên Từ Thiên Lam cũng không khách khí với chị.
Sau khi về đến nhà, Từ Thiên Lam lấy phong bì tiền mà ngày hôm qua Tần Minh mang tới, bên trong có năm nghìn tệ.

May mà cô chưa mang số tiền này đi gửi ngân hàng.

Từ Thiên Lam không biết quản lý tài sản nên định kỳ cô sẽ đem tiền mặt còn dư đến gửi ngân hàng, cũng coi như là bảo hiểm.

Mặc dù, cô thường xuyên ở nhà, nhưng nếu để hết tiền ở trong nhà cũng không được an toàn.
Lúc nào cần dùng tiền thì sẽ đến ngân hàng lấy về, lần này may mà chưa kịp gửi nên có thể cầm đi luôn.

Bệnh viện huyện Thanh Vân cách ủy ban nhân dân huyện một con phố, mà siêu thị cũng cách ủy ban nhân dân huyện một con phố, vì vậy từ siêu thị đến bệnh viện huyện rất gần.
Từ Thiên Lam cầm tiền, đạp xe tới thẳng bệnh viện huyện.
Bệnh viện huyện cũng không rộng, chỉ có hai tầng, các xã xung quanh chỉ có một cái bệnh viện này, cho nên ở đây lúc nào cũng đông kín người.

Lúc Từ Thiên Lam tới, trong đại sảnh có không ít người, Vu Đại Hải biết cô chưa bao giờ tới bệnh viện, cho nên đã đứng sẵn ở đại sảnh chờ cô.
Nhìn thấy cô từ bên ngoài đi vào, anh liền vội vàng bước tới, nhanh chóng nói đại khái tình huống cho Từ Thiên Lam biết: "Anh Cả bị xe đụng phải, hiện giờ cần phải phẫu thuật, tiền không đủ nên chúng ta bù thêm."
Tiền là do hai người cùng nhau kiếm, nên tất nhiên Vu Đại Hải muốn nói rõ ràng sự tình cho Từ Thiên Lam nghe.

Nói là bù nhưng đương nhiên là vay mượn, cho dù là anh em thì tiền nong cũng phải rõ ràng.

Nhưng Từ Thiên Lam biết hai vợ chồng anh Cả cũng không có thu nhập, số tiền này cho mượn không biết khi nào mới có thể lấy về.

Nhưng cô không phải là người keo kiệt, huống hồ anh Cả còn đang chờ để phẫu thuật.

Chị dâu tuy rằng tính tính không tốt nhưng cũng chưa làm chuyện gì thương tổn đến cô, nhiều nhất cũng chỉ muốn tới chỗ cô mượn chút tiền.

Người chị dâu này không mặt dày như Ngưu Xuân Hoa và Ngô Quế Hoa.
Từ Thiên Lam lập tức đưa tiền cho Vu Đại Hải, Vu Đại Hải lại nói: "Cần phải nộp trước ba nghìn tệ, trong nhà cũng chỉ có hơn một nghìn tệ, còn thiếu một nghìn tám trăm tệ."
"Chỗ này có năm nghìn tệ, anh mau đi nộp tiền đi."
Vu Đại Hải không có thời gian mà hỏi cặn kẽ năm nghìn tệ này Từ Thiên Lam lấy ở đâu ra, cho dù đi ngân hàng cũng không lấy nhanh được như vậy.


Hôm đó, anh có nghe loáng thoáng Từ Thiên Lam nói là Tần Minh đến đưa tiền nhưng anh không ngờ số tiền lại nhiều như vậy.
Vu Đại Hải lấy ra một nghìn tám trăm tệ, số còn lại anh cất vào trong ngực.
Anh đến chỗ làm thủ tục nhập viện, nộp số tiền viện phí, cầm lấy biên lai liền kéo Từ Thiên Lam đi vào bên trong.
Lúc này, Vu Đại Quốc đã được sắp xếp ở trong một gian phòng bệnh nặng.

Trong phòng có rất nhiều giường bệnh, nên tất nhiên cũng sẽ có nhiều người nhà bệnh nhân ở bên trong.
Vu Đại Quốc sắc mặt trắng bệch nằm trên cái giường bệnh đầu tiên ở ngay cửa ra vào, một chân được băng bó đơn giản, trên đầu cũng được quấn băng vải, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng.

Lưu Thúy mặc một chiếc áo ngắn bạc màu, dáng người vốn dĩ cường tráng thì nay có vẻ đơn bạc rất nhiều, hai mắt cũng sưng thành quả óc chó.
Hai đứa nhỏ Vu Nam Minh và Vu Nam Lượng đang đứng ở bên cạnh chảy nước mắt.

Bọn chúng cũng biết không thể quấy rầy đến ba mình, cho nên đều không khóc thành tiếng, chỉ dám thút thít mà thôi.

Nhìn bộ dáng của bọn chúng bây giờ thì không còn bướng bỉnh và có vẻ hiểu chuyện hơn ngày thường rất nhiều.
Lưu Thúy nhìn thấy Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam bước vào, thì giống như gặp được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"
"Chị dâu yên tâm đi, tiền đã đủ, em cũng đã nộp viện phí luôn rồi." Vu Đại Hải vội an ủi chị dâu.
"Ô ô." Lưu Thúy bịt chặt miệng và mũi cố gắng không để mình khóc thành tiếng: "Cảm ơn, cảm ơn, chị dâu cảm ơn hai em." Nói xong, cô ta định quỳ xuống, nhưng Vu Đại Hải và Từ Thiên Lam vội vàng vươn tay ngăn cản.
Vu Đại Hải nói: "Chị dâu, chị làm cái gì vậy, chúng ta là người một nhà, không đến mức phải làm như vậy."
Lưu Thúy khóc lóc lắc đầu: "Không phải, không phải." cô ta nói liên tiếp mấy câu không phải, nhưng những câu nói tiếp theo lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ liên tục nói: "Các em yên tâm, số tiền này chị nhất định sẽ trả."
"Không phải vội." Từ Thiên Lam nói: "Chuyện quan trọng bây giờ là nhanh làm phẫu thuật cho anh Cả đi."
Lưu Thúy gật đầu.
Sau khi đi ra ngoài, Từ Thiên Lam mới hỏi Vu Đại Hải rốt cuộc là có chuyện gì.

Anh Cả đang yên ổn ở nhà, tại sao lại bị tai nạn xe cộ, còn có hành động không thích hợp của Lưu Thúy.
Vu Đại Hải thở dài nói: "Nói chuyện này ra đúng là xấu hổ."
Hôm nay, Vu Đại Hải trở về quê làm sổ hộ khẩu, tiện thể ghé qua nhà ba mẹ nhìn một chút, ai ngờ vừa tới cửa liền nghe thấy bên trong có tiếng khóc, tiếng mắng chửi, trước cửa còn có không ít người vây xem.


Vu Đại Hải nghĩ rằng trong nhà xảy ra chuyện, lúc đi vào mới biết được anh Cả bị tai nạn xe cộ.
Bởi vì hai đứa con trai của anh Cả cũng không còn nhỏ nữa, đặc biệt là đứa con lớn Vu Nam Minh sang năm phải lên cấp hai, rất nhiều chỗ cần dùng đến tiền.

Lão thái bà thì lại không muốn chi ra nhiều tiền để Vu Nam Minh đi học trường trên huyện.

Bà ta cảm thấy trường cấp hai nào mà chả giống nhau, cần gì phải phí nhiều tiền như vậy.
Vì thế, hai vợ chồng Vu Đại Quốc chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

Nhưng ở khu vực xung quanh không có chỗ nào thuê người làm nên Vu Đại Quốc chỉ có thể làm mua bán nhỏ.

Anh ta đi đến công ty lương thực đổi chút gạo và mì, sau đó mang tới các thôn để lấy hạt lúa mì, cuối cùng sẽ đem hạt lúa mì bán lại cho công ty lương thực.

Việc mua bán này không đòi hỏi quá nhiều tiền vốn, tiền lãi cũng không được nhiều, chủ yếu là kiếm được chút chênh lệch giá giữa các bên.

Có nhiều người cách xa công ty lương thực nên không muốn tự mình đi đến tận nơi để đổi.
Vu Đại Quốc trời sinh tính tình chất phác, việc buôn bán này cũng không đòi hỏi phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần xác định bao nhiêu cân hạt lúa mì sẽ đổi được bao nhiêu cân gạo và mì là được.

Làm được vài chuyến thì cũng có thể kiếm được chút tiền mua đồ dùng sinh hoạt.

Có điều, các thôn xung quanh cũng có thôn gần, thôn xa, ở giữa còn cách nhau một con đường cái.

Lần này, Vu Đại Quốc không gặp may, lúc sang đường thì bị một chiếc xe vận tải đụng vào, người và xe bị lao xuống mương.

.