Thập Niên 80 Ngày Lành

Chương 84: 84





Huyện Thanh Vân nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, trong huyện có mười hai thị trấn lớn nhỏ.

Những siêu thị khai trương ở đây cũng được tính là một chuyện lớn.

Từ khi bắt đầu sửa chữa đã có người dân xung quanh hỏi thăm nơi này đang định làm gì.
Những năm này, hoạt động giải trí không có nhiều, cho nên chỉ một chuyện nhỏ cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán trong những cuộc nói chuyện sau bữa ăn tối.
Vì vậy, nó đã gần như lan rộng ra các phố lớn, ngõ nhỏ của huyện Thanh Vân và những hộ gia đình ở nông thôn.

Hầu như người dẫn mỗi thị trấn đều biết thị trấn của mình sắp sửa có siêu thị, có thời gian bọn họ sẽ đến đây hỏi thăm bao giờ siêu thị khai trương.
Những ai có dịp tới siêu thị ở trấn Thanh Vân đều cảm thấy cửa hàng này rất tốt, hàng hóa nhiều, hơn nữa cũng không đắt hơn so với bên ngoài là bao, chất lượng còn được đảm bảo, thái độ phục vụ của người bán hàng rất nhiệt tình, còn có các chính sách ưu đãi.
Cái gì mà thẻ tích điểm thành viên, mua sắm còn có thể rút thăm trúng thưởng, mua đồ còn được tặng kèm cái gì đó, quả thực không thể nào tốt hơn.
Cho nên, đơn giản nói một câu, mọi người đều ngóng chờ ngày siêu thị chỗ mình được khai trương.
Bởi vì mười một siêu thị được khai trương cùng một ngày nên lượng khách hàng nối liền không dứt.

Những người không có ý định mua cũng muốn vào xem một cái.

Phần thưởng rút thăm là một chiếc xe đạp cũng được đặt trên bục, cho dù không may mắn thì cũng có thể trúng được một túi gao hay đậu linh tinh, cũng không mất cái gì.
Chủ tịch huyện Tần đã lâu không xuất hiện, lần này cũng vì chuỗi siêu thị khai trương mà đứng ra phát biểu không ít lời hay.

Vì vậy, mọi người đều biết vị chủ tịch huyện Tần rất coi trọng chuỗi siêu thị này.
Đối với Tần Tử Huân mà nói, chuỗi siêu thị này mở ra cũng rất có lợi cho người dân, cho nên vì sao lại không thể tuyên truyền mạnh.
Từ khi có siêu thị, những khu chợ tự phát cũng ít đi, chợ tự phát ít đi cũng kéo theo những quán ăn cóc ít đi, quán ăn cóc ít đi thì đường phố cũng sạch hơn, an ninh trật tự cũng đảm bảo hơn.
Đương nhiên, mấy hôm nay Tần Tử Huân cũng không nhàn rỗi.

Anh ta quản lý cả một huyện, lại còn biến cái huyện nghèo này càng ngày càng tốt hơn, đương nhiên không biết là chuyện dễ dàng.
May mà Tần Tử Huân là người rất có năng lực, không mất nhiều thời gian số tiền trù tính để sửa chữa chuỗi siêu thị được rót xuống.

Sau khi xác định mặt bằng và lên bản thiết kế, Vu Đại Hải dẫn theo công nhân lập tức bắt tay vào công việc.
Đây là công trình lớn thứ hai mà Vu Đại Hải tiếp nhận nên không thể để xảy ra sai sót được.

Việc thành lập công ty và tuyển rất nhiều công nhân cũng là vì dự án này.

Có thể nói, một khi dự án này được khai trương thì tên tuổi của anh cũng sẽ trở nên nổi tiếng.


Đến lúc đó, không chỉ những công trình ở trấn Thanh Vân, mà anh còn tiếp nhận những công trình ở toàn bộ huyện này đến mỏi cả tay cũng nên.
Bây giờ, nhiều người tìm đến anh để làm công trình.

Cho dù có người nhìn thấy triển vọng phát triển của ngành kiến trúc ở đây và muốn thành lập đội ngũ, thì cũng không thể chuyên nghiệp được bằng nhóm của Vu Đại Hải.
Cho nên, Vu Đại Hải gần như là ăn ngủ ở tại công trường, cùng nhóm công nhân ngày đếm làm việc không ngừng, sự chăm chỉ không cần phải bàn cãi.
Tần Tử Huân thấy Vu Đại Hải làm việc nghiêm túc như vậy, không thể không tán thưởng.

Sắp tới, huyện Thanh Vân cũng có mấy công trình xây dựng cần quy hoạch, nếu Vu Đại Hải muốn thì anh ta không ngại giao những công trình này cho anh làm.
Tần Tử Huân một lòng muốn xây dựng huyện Thanh Vân trở nên tốt đẹp hơn, để cuộc sống của người dân càng ngày càng tốt.
Nhưng muốn phát triển huyện Thanh Vân thì trước tiên cần phải tu sửa lại đường đi.

Mặc dù huyện Thanh Vân không phải là vùng núi, đường đi cũng không quá khó đi, nhưng những con đường đi ra quốc lộ đều là đường đất, không có lấy một con đường cái.

Bởi vậy, xây dựng một con đường rộng rãi và dễ đi là điều cần thiết.
Sau đó là đẩy mạnh phát triển nông nghiệp.

Huyện Thanh Vân là một huyện nông nghiệp, hầu như nhà nào cũng đều trồng trọt, những hộ gia đình trên thị trấn cũng không ngoại lệ.

Nhưng diện tích đất canh tác ít mà dân số thì quá đông, cho nên cuộc sống tương đối khó khăn.
Cho nên, hai năm trước, Tần Minh xây dựng nhà máy ở đây đã giải quyết được một lượng lớn lao động.

Hai năm qua cũng có không ít nhà máy nhỏ mở cửa, nói chính xác thì là một vài xưởng sản xuất nhỏ, làm rất nhiều lĩnh vực, nhưng vẫn không đưa lại kết quả gì.
Hiện giờ, nhà máy của Tần Minh càng ngày càng phát triển, nghe nói còn đang dự định xây dựng thêm nhà máy.

Tần Tử Huân đưa ra rất nhiều chính sách ưu đãi với Tần Minh.

Đây không phải là vì hai người là bạn học, mà anh ta muốn cho người bên ngoài thấy, đầu tư xây dựng nhà máy ở huyện Thanh Vân có rất nhiều chỗ lợi, thu hút thêm những nhà đầu tư từ nơi khác tới.
Nhất định, huyện Thanh Vân sẽ từ từ phát triển ngày càng tốt hơn.

Tần Tử Huân nhìn bản đồ quy hoạch của huyện Thanh Vân, anh càng tin tưởng điều này.
"Chủ tịch, bên siêu thị quốc doanh đông nghịt người.

Một đội ngũ xếp hàng chờ xin làm đại lý.


Có cần cho người đi qua đó giữ trật tự không ạ?" Tài xế kiêm bí thư – Tiểu Tang vừa mới từ bên ngoài trở về, lúc đi ngang qua siêu thị quốc doanh thì thấy một hàng dài người đang xếp hàng ở cửa.

Anh ta xuống xe hỏi thử mới biết được những người này tới đây là muốn xin làm đại lý.

Hầu như thôn nào cũng có người tới xin làm đại lý.
"Đồn công an cũng không có nhiều người, chúng ta qua đó xem đi." Hết giờ hành chính, Tần Tử Huân cũng định đi tới đó xem một chút.
Lúc hai người đến siêu thị thì đội ngũ xếp hàng không còn dài như trước nữa, nhưng bên trong vẫn có không ít người.

Để không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh nên Ngô Khởi Lan bảo những người tới xin làm đại lý tập trung ở cửa sau siêu thị, sau đó lên tầng hai báo danh.
Ngô Khởi Lan cho người sửa sang lại một phòng trên tầng hai làm nơi chuyên đón tiếp những người tới báo danh.
Nhân viên bán hàng còn phải làm việc ở siêu thị nên Ngô Khởi Lan chỉ rút ra một người, nhưng công việc quá nhiều, nên chị kéo cả Từ Thiên Lam tới hỗ trợ.
Từ khi, Từ Thiên Lam đầu tư kinh doanh siêu thị thì cô không tự làm điểm tâm nữa.

Nước suối trong không gian có hạn, nên Từ Thiên Lam chỉ để dành cho người nhà dùng.
Cho nên cả nhà bọn họ, bao gồm cả người ngày nào cũng làm việc ở công trường là Vu Đại Hải, giá trị nhan sắc càng ngày càng cao.
Lúc rảnh rỗi, Ngô Khởi Lan đều tìm đến Từ Thiên Lam để học hỏi cách bảo dưỡng.

Gương mặt của Từ Thiên Lam không chỉ càng ngày càng trắng mà ngay cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, đứng dưới ánh nắng mặt trời thì làn da trở nên trong suốt.
Từ Thiên Lam cũng rất hài lòng với làn da của mình, nhưng Vu Đại Hải thì lại không vui lắm.

Anh là một người đàn ông truyền thống, tự nhiên làn da lại trắng như vậy còn sợ mình bị bệnh.

Nhưng Từ Thiên Lam nói với anh là món bánh mà cô làm có cho thêm vài chất dinh dưỡng, có tác dụng làm cho làn da càng ngày càng đẹp hơn.
Từ khi siêu thị khai trương, công việc cũng càng ngày càng nhiều.

Mặc dù, cô không tham gia vào công việc quản lý quầy hàng chỉ chờ đến ngày lấy tiền hoa hồng, nhưng bên Ngô Khởi Lan quá nhiều việc nên đã kéo cô đến hỗ trợ.

Hiện tại, hàng ngày cô chỉ làm bánh ngọt cho gia đình ăn, ngay cả bánh Hạch Đào cho thêm nước suối trong không gian, cô cũng không làm nữa.
Mặc dù, khách hàng cũ rất tiếc nhưng nhà máy của Tần Minh đưa ra thị trường sản phẩm mới và được trưng bày trên kệ của siêu thị, phản ứng của mọi người cũng rất tốt.
Còn Vu Đại Hải thì từ khi biết làn da của mình trắng là do ăn bánh ngọt thì anh không còn ăn nhiều bánh ngọt như trước nữa, chỉ chuyên tâm ăn cơm.

Đối với Vu Đại Hải, làn da màu lúa mạch mới là đẹp nhất.

Thực ra, Từ Thiên Lam không hề nói dối anh.

Bánh ngọt trong nhà, cô đều cho thêm nước trong không gian, đồ ăn cũng cho, chỉ là liều lượng ít hơn mà thôi.
Lúc Tần Tử Huân bước vào phòng báo danh thì nhìn thấy cả phòng đều tấp nập người.
Ngô Khởi Lan và Từ Thiên Lam đều ngồi sau bàn làm việc.

Trước mặt mỗi người là một hàng dài chờ đợi, trên tay ai cũng cần tờ giấy đăng ký.

Có không ít người còn ngồi dưới đất hoặc là trong góc tường, cửa sổ để điền phiếu đăng ký.
Tần Tử Huân bị không khí trong phòng làm cho giật mình.

Từ khi nào mà nông thôn lại muốn làm đại lý của siêu thị như vậy?
Phải biết rằng, trước kia những cửa hàng tạp hóa ở nông thôn đều không thích làm đại lý cho người khác.

Bởi vì ở nống thôn sức mua có hạn, hàng hóa rất dễ bị tồn đọng, cửa hàng tạp hóa lớn một chút thì còn đỡ, những cửa hàng tạp hóa nhỏ thì khó bán.

Mặc dù hàng hóa không bán hết có thể trả lại cho đơn vị cung cấp nhưng chi phí vận chuyển cũng mất tiền, lao động cũng mất tiền, có những loại thực phẩm hao tốn rất lớn.
Cho nên, mọi người không thích làm chuyện này, kể cả nhà nước có ngân sách trợ cấp thì cũng rất ít người chịu làm.
Tần Tử Huân tới huyện Thanh Vân công tác chưa được bao lâu, nhưng anh vẫn biết những chuyện này.
Nhưng bây giờ, anh ta đang nhìn thấy chuyện gì vậy.

Có người vì muốn làm đại lý cho siêu thị quốc doanh mà chịu đứng xếp hàng?
Bây giờ, siêu thị quốc doanh đã rất nổi tiếng, đặc biệt là từ sau khi mười một siêu thị được khai trương.

Hầu như không ai ở huyện Thanh Vân không biết cả.

Ngày trước những nơi đó vắng vẻ ra sao thì bây giờ lại náo nhiệt bấy nhiêu.
Siêu thị quốc doanh thành công thì tự nhiên sẽ có người muốn bắt chước kiếm tiền.

Nhưng thị trấn nào cũng có siêu thị, bọn họ muốn nhúng tay vào cũng phải xem bản thân có năng lực này hay không.

Hơn nữa, hàng hóa trong siêu thị quá phong phú, lại thường xuyên có chương trình khuyến mãi.
Vì vậy, những người muốn mở cửa hàng đều phải từ bỏ ước mơ đó.
Do đó, chuyện trở thành đại lý ở nông thôn là một lựa chọn tốt nhất.

Cái gì? Cô sợ những mặt hàng này không bán được ở nông thôn sao?
Vậy, nếu đây đều là những hàng hóa thiết yếu, chất lượng tốt, hơn nữa mỗi ngày đều có ưu đãi, còn có thể rút thăm trúng thưởng, thì cô có muốn thử không?
Đương nhiên, chính vì thế mọi người đều muốn tranh cướp công việc này.


Mọi người ở làng trên, xóm dưới nghe thấy thông tin này đều vội vàng chạy tới đây đăng ký.
Trước kia, đại lý mở ở thị trấn nào thì cửa hàng quốc doanh ở thị trấn đó sẽ quản lý, nhưng từ sau khi Ngô Khởi Lan nhận thầu, chị quyết định sẽ thống nhất tự mình quản lý.
Trước kia, là hình thức ký gửi hàng hóa nhưng hiện nay sẽ làm việc theo mô hình quản lý siêu thị.

Những cửa hàng này sẽ nhận được những chính sách ưu đãi vô điều kiện, lợi nhuận kiếm được đều tự mình cầm.

Cho nên, mọi người đều vụng trộm vui vẻ.
"Chị ở thôn nào, thị trấn nào vậy?" Ngô Khởi Lan nhìn tờ giấy đăng ký của một người phụ nữ trung niên.
"Yêm (tôi)..

yêm là người thôn Trương gia." Người phụ nữ trung niêm trúc trắc trả lời, lại nghĩ tới đối phương hỏi mình đến từ thị trấn nào, liền bổ sung: "À, à..

yêm ở trấn Vụ Vân, nơi bọn yêm ở phong cảnh rất xinh đẹp! Khi nào ngài rảnh nhất định nên đến tham quan."
Lúc người phụ nữ này nói chuyện, một trận tiếng cười xung quanh.
"Chị ơi, phiếu đăng ký này của chị vẫn chưa đầy đủ, tại sao chị lại chỉ điền mỗi họ tên?"
"Yêm..

yêm, yêm không biết nhiều chữ lắm nên chỉ viết mỗi tên." Người phụ nữ trung niên lộ ra gương mặt khó xử.
"Không biết chứ thì sẽ không thể nhận được, chị ơi, chị về trước đi!"
"Cái gì? Mở cửa hàng đại lý mà phải biết chữ à?" Người phụ nữ trung niên lo lắng và xấu hổ.
"Đúng vậy, tính tiền, ghi sổ sách, hàng hóa lấy vào và bán ra đều phải ghe chép lại chứ."
Người phụ nữ trung niên ủ rũ, cúi đầu rời đi.
Những người xếp hàng phía sau cũng uể oải theo, không nghĩ tới mở đại lý bán hàng mà còn phải có văn hóa nữa.

Những người không biết chữ phía sau đều tự động rời đi.
Tiêu chuẩn này mới được đặt ra, có nhiều người muốn kinh doanh như vậy thì tất nhiên yêu cầu cũng phải cao hơn.

Không thể đạp đổ biển hiệu của siêu thị được.
"Người tiếp theo." Ngô Khởi Lan mặt không cảm xúc tiếp tục làm việc.
Tần Tử Huân thấy mọi người xếp hàng trật tự, không có ai gây chuyện nên định đi đến văn phòng của Ngô Khởi Lan, vừa uống trà vừa chờ cô.
Nhưng vừa tính đi thì nghe thấy tiếng hét chói tai của một người phụ nữ.
Anh ta quay đầu nhìn lại, thì ra là Từ Thiên Lam xảy ra tranh chấp với người khác.
Trước mặt Từ Thiên Lam có một người phụ nữ, nhìn qua thì khá trẻ tuổi, đang cùng cô tranh luận chuyện gì đó.
"Từ Thiên Lam, tôi nói cho cô biết, cô đang lấy việc công trả thù riêng." Ngô Quế Hoa căm giận hét lên với Từ Thiên Lam.
Từ Thiên Lam không nhanh không chậm thu lại phiếu đăng ký: "Tôi không nhận phiếu đăng ký của chị thì tức là lấy việc công trả thù riêng?"
"Đúng vậy, người khác cô đều nhận, tại sao chỉ có một mình tôi là không nhận.

Tôi đã từng đi học, cũng biết chữ, tại sao lại không có tư cách xin việc này?".