Thập Niên 80 Nhật Kí Phấn Đấu Của Ninh Vân Tịch

Chương 41: Học Thuộc Lòng



Em gái cũng đã chăm chỉ nỗ lực như vậy rồi, và rõ ràng là Mạnh Thần Tuấn cũng đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ theo. Cậu bé lấy cuốn sổ mà Ninh Vân Tịch đã viết cho cậu vào sáng nay ra, và đọc thuộc lòng từng các công thức trên mỗi trang.

“Hãy ghi nhớ công thức và làm một câu hỏi.” Ninh Vân Tịch vừa nói vừa cầm bút lên viết câu hỏi cho cậu bé luyện giải.

Ở nhà bên cạnh, Thím Chu đang áp tai vào tường.

Gia đình bà đã trở về, nhìn thấy dáng vẻ này của bà ấy: “Bà đang làm gì đấy?”

“Suỵt. Tôi đang nghĩ, thực tập sinh đó có thể làm được gì chứ?” Thím Chu một bên nghi vấn Ninh Vân Tịch, một bên không quên vụ cá cược của mình. Hừm, lúc này bà đang nghĩ phải làm thế nào để gia đình nhà bên cạnh đó phải thừa nhận là mình đã thua.

“Người ta chỉ là thực tập sinh thôi thì có thể làm được gì cơ chứ.” Chồng của bà là chú Chu cũng nghĩ như vậy: “Nhanh lại đây ăn cơm đi.”

“Mẹ à, đừng nghe nữa. Thật nhàm chán. Giáo viên thực tập của lớp chúng con đã nói rồi, nói rằng cô giáo đó lúc còn học tại trường Sư phạm thì cũng như Mạnh Thần Tuấn vậy thôi, thành tích luôn đứng đội sổ trong lớp.” Con gái của thím Chu là Chu Linh Linh đáp.

Chu Linh Linh và Mạnh Thần Tuấn bằng tuổi nhau, chỉ là không học cùng lớp mà thôi. Chuyện xảy ra ngày hôm nay của Mạnh Thần Tuấn, cả trường đều biết hết cả rồi. Nhưng mà, tất cả mọi người đều không công nhận điều này. Họ cho rằng Mạnh Thần Tuấn hôm nay có thể trả lời đúng câu hỏi của giáo viên Trung Dương chỉ là điều vớ vẩn, ăn may mà thôi, như mèo mù vớ cá rán.

“Diện tích hình thang, chu vi hình chữ nhật. Những công thức này có ai mà không biết cơ chứ, chỉ có Mạnh Thần Tuấn mới không biết mà thôi.” Chu Linh Linh miệng vừa nhai cơm vừa nói: “Vậy thì còn câu hỏi cuối cùng, chắc hẳn là cậu ta cũng có đọc qua ở quyển vở bài tập nào rồi, vừa hay là vẫn còn nhớ đáp án thôi. Nếu là con, con cũng biết đấy, cứ học thuộc đáp án tiêu chuẩn thì ai mà không biết, nhưng mà bài kiểm tra ứng dụng thì cần phải viết ra cả quá trình giải thì mới được. Chỉ dựa vào khả năng của Mạnh Thần Tuấn, có lẽ chỉ có thể làm một cách vớ vẩn mà thôi.”

Từ nhỏ tới lớn, chỉ cần có một người bằng tuổi luôn luôn có thành tích kém hơn cô ấy. đó chính là cảm giác về sự vượt trội. Chu Linh Linh nhớ rằng, mỗi lần thành tích cô có giảm xuống một chút, chỉ cần lấy thành tích của Mạnh Thần Tuấn đưa ra so sánh, ba mẹ của cô chắc chắn sẽ không đánh cô. Mạnh Thần tuấn như một chiếc lá rụng vậy, chủ yếu là làm nền để cho cô nổi bật thôi. Vì vậy, nói gì thì nói chứ Mạnh Thần Tuấn không thể nào có thể vượt qua cô được.

“Đứa con thứ ba của nhà đó đã trở về rồi.” Thím Chu nhìn thấy bóng dáng Mạnh Thần Hi từ cửa sổ đi ngang qua con đường bên ngoài, cắn chặt nghiến răng nói.

Giống như việc Chu Linh Linh con gái của bà luôn áp lực Mạnh Thần Tuấn về thành tích, thì một người con khác của bà cũng đang đi học, thành tích cũng luôn bị áp lực bởi hai đứa nhà bên cạnh, mệt mỏi đến nổi thở không ra hơi nữa.

“Giống như anh hai của con bé, học rất giỏi.” Giọng điệu của chú Chu cũng mỉa mai như giọng điệu của vợ mình. Ông không thích những đứa trẻ học quá giỏi, đặc biệt là những đứa trẻ ở bên cạnh nhà mình, đây chẳng phải là thứ có thể dễ dàng bị hàng xóm đem ra để so sánh và chà đạp khi ra ngoài hay sao? Không so sánh nhất định sẽ không đau thương.

Chỉ là hai đứa trẻ nhà họ Mạnh đó học quá giỏi mà thôi. Đúng rồi, nghe nói đứa anh cả nhà đó là Mạnh Thần Hạo, năm đó nếu không vì phải sớm đi làm vì hoàn cảnh gia đình, nếu không thì thành tích cũng không hề kém cạnh chút nào, thật khiến người khác đố kị đấy.

“Ăn, ăn đi nào.” Chú Chu gọi cả nhà: “Học giỏi thì cũng vô ích thôi, em trai em gái con bé thì không hề học được.”