Trong khu quân đội, Lục Lập vốn chính là bá chủ trong đấy, có thể làm bất kỳ chuyện gì cũng được, nói động thủ liền động thủ, hoàn toàn không cần giảng đạo lý với ai, hơn nữa ông nội, cha và anh của anh đều thuộc cấp bậc rất cao, cho nên gần như có rất ít người dám chọc vào anh, tính tình của anh cũng vì thế mà càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Lần này, nếu không phải do anh đánh Lưu Tráng Kiến đến thiếu chút nữa đã mất đi khả năng sinh sản, thì nhà họ Lưu cũng sẽ không đến mức không chịu nhượng bộ, làm một loạt phản ứng đến thiếu chút nữa đã đem Lục Lập đưa đi nhốt lại.
Cuối cùng vẫn là người nhà họ Lục ra mặt giải quyết, ở trong mắt người ngoài, giả vờ giống như nhà họ Lục buông bỏ Lục Lập đem anh đưa đến nơi chim không thèm ị này.
Mọi người đều cho rằng việc anh được đón trở lại là không lớn, vì dù sao phía trên anh cũng còn có một anh trai hoàn toàn có năng lực kế thừa nhà họ Lục, còn anh thì sao? Ngoại trừ liên tục gây rối cái gì cũng không làm được, trong mắt mọi người, Lục Lập đã sớm bị từ bỏ, nếu không phải do anh được sinh ra ở nhà họ Lục phỏng chừng đã sớm bị người ta đánh chết.
Cho nên, trong mắt người ngoài, Lục Lập hoàn toàn là đã bị nhà họ Lục buông bỏ như không còn tồn tại.
Nhưng kỳ thật sự thật lại hoàn toàn không phải như vậy, Lục Lập chính là đứa nhỏ được người nhà họ Lục sủng ái mà lớn lên.
Thời điểm cậu vừa sinh ra đã gặp phải rất nhiều tai ương, luôn bị bệnh, cuối cùng còn thiếu chút nữa đã không sống sót, đến mức bác sĩ đều tuyên bố là không cứu được, mắt mẹ Lục và bà ngoại Lục đều vì thế mà khóc đến sắp mù.
Hiện tại, Lục Lập còn có thể sống đối với bọn họ mà nói chính là chuyện tốt nhất, tuy rằng có đôi khi hơi lỗ mãng một chút, nhưng khi làm việc anh đều rất có chừng mực, cho nên người nhà họ Lục cũng vì thế mà đối với anh đều mở một mắt nhắm một mắt.
Lần này, anh phạm phải chuyện này cũng không tính là lỗi của anh.
Ngày đó, Lục Lập nghe người khác nói phòng ghi hình có đồ anh đang muốn tìm cho nên mới chính mình trực tiếp đi qua, nào biết vừa đi ngang qua một con hẻm nhỏ, liền nhìn thấy Lưu Tráng Kiến đang che miệng một cô gái còn cứng rắn kéo cô ta vào trong phòng, hơn nữa hai tay cô gái cào trên trên mặt đất đều là máu.
Lục Lập bắt gặp cảnh tượng đấy không nói hai lời đã cầm gậy đi qua, thiếu chút nữa là đã đánh Lưu Tráng Kiến thành tàn phế cấp hai.
Tuy rằng sau đó cô gái và người nhà cô ta đều nói rằng cô và Lưu Tráng Kiến đang đùa giỡn với nhau, Lục Lập chính mình đánh người bừa bãi, nói Lục Lập là tên lỗ mãng.
Nhưng người nhà họ Lục vẫn luôn tin tưởng con trai của mình, chỉ là nhất thời không tìm ra được chứng cứ chứng minh, mà trước mắt lại muốn cho mọi việc bình ổn trước, cho nên sau khi nhà họ Lục bồi thường cho nhà họ Lưu xong liền đưa Lục Lập tới thôn Tiểu Thanh này.
Tôn Minh Thiên nhớ tới Lưu Tráng Kiến vẻ mặt ngay lập tức liền ghét cay ghét đắng.
"Đồ lưu manh hạ lưu, đánh anh ta một trận như thế đã là nhẹ.
"Lục Lập liếc mắt nhìn Tôn Minh Thiên: "Cậu là bị ba cậu đánh rồi đuổi đến đây sao?"Ba Tôn Minh Thiên và ba Lục Lập không giống nhau, ba Tôn đánh con trai không nương tay chút nào.
Tôn Minh Thiên không phục: "Hừ! Cậu cho rằng ai cũng đều sung sướng giống cậu sao?" Anh ngẩng mặt lên, thở ra một tiếng.
"Mẹ tôi sau khi biết tôi đánh Lưu Tráng Kiến, liền chính mình vội vàng mua vé xe cho tôi chạy về nhà bà trốn, ba tôi cái gì cũng không biết.
Hơn nữa, bị tôi trùm bao tải rồi mới đánh như vậy tôi không tin Lưu Tráng Kiến có thể cứng rắn nói là tôi làm.
"Lục Lập lướt mắt thoáng qua một cái: "Có tiền đồ.
"Tôn Minh Thiên nghe thấy liền kiêu ngạo: "Tôi đây không phải vì nghĩ đến cậu một mình ở chỗ này sẽ nhàm chán, cho nên mới tới bồi cậu hay sao?""Tôi đây còn cần cậu bồi sao, nực cười, tôi đây mấy ngày nay! "Anh vừa định nói mấy ngày nay mình lúc nào cũng bận rộn, kết quả, trong đầu đột nhiên lại nhảy ra bóng dáng của Lâm Thanh Chỉ, nghĩ đến những chuyện mà cô đã làm anh chậm rãi có chút nghiến răng.
Tôn Minh Thiên nhíu mày nhìn anh: "Đừng nói với tôi rằng, cậu đã đến đây mà còn cố chấp tìm thứ kia đấy chứ?".