Lâm Kiều vốn định giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng vì tiếng hét của cô bé, giờ muốn giải thích cũng khó khăn.
Sắc mặt của Quý Đạc cũng không tốt lắm, anh nhanh chóng cài lại hai cúc áo. "Quý Linh, đứng lại."
Giọng anh không lớn, nhưng cô bé không dám chạy tiếp, dùng đôi tay nhỏ che mắt, nói, "Cháu đã bảo rồi, cháu không thấy gì cả."
"Sao khuya vậy mà cháu lại đến đây?"
Quý Đạc không trà lời lại câu nói đó, đôi khi bình thản lại là cách giải thích tốt nhất, đặc biệt là khi người đối diện vốn dĩ đã hiểu lầm.
Quả nhiên, Quý Linh hé mở tay, tiếp tục theo lời anh, "Bố mẹ cháu không biết đang nói chuyện gì, cứ đóng cửa kín mít, không cho cháu vào phòng đọc sách làm bài tập. Ở nhà chán quá nên cháu chạy sang đây."
Thấy Quý Đạc tỏ vẻ thản nhiên, Lâm Kiều cũng bớt cảm giác ngượng ngùng. "Tôi trả áo rồi, tôi về trước đây."
Quý Đạc gật đầu, rồi nói với Quý Linh, "Tối nay cháu ngủ ở phòng bố mẹ cháu nhé."
"Tại sao ạ?" Quý Linh thoạt đầu ngạc nhiên, nhưng khi thấy Lâm Kiều đi ra sau vườn, mắt cô bé lập tức mở to, "Chị ấy... chị ấy ở nhà mình sao? Chú bảo cháu ngủ phòng bố mẹ, chẳng lẽ phòng cháu đã có người ở rồi à?"
Con bé tuy nhỏ tuổi nhưng thật lanh lợi.
Quý Đạc không nói có hay không, chỉ hỏi, "Cháu ăn tối chưa? Nếu chưa thì bảo dì Trương nấu cho cháu ít đồ."
"Cháu ăn rồi mới đến." Thấy Quý Đạc định vào phòng, Quý Linh ôm cặp sách chạy theo vài bước, chớp chớp mắt hỏi, "Chú, chị ấy có phải là bạn gái của chú không?"
Lâm Kiều vừa rời đi thì cô bé đã hỏi ngay chuyện này. Quý Đạc nhíu mày liếc cô bé một cái, "Cháu nghe ai nói thế?"
"Nếu không phải là bạn gái thì tại sao lại ở nhà mình?" Quý Linh cười hì hì, đôi mắt sáng lấp lánh. "Chú, cháu nói đúng rồi phải không?"
Đáng lẽ Quý Đạc nên giải thích rằng đó là vị hôn thê của Quý Trạch, nhưng Quý Trạch và anh chị cả đều không mặn mà với chuyện này. Mọi thứ còn chưa đâu vào đâu, chẳng cần thiết phải nói cho trẻ con, nên anh chỉ nói: "Đó là cháu gái của chiến hữu cũ của ông nội."
Quý Linh rõ ràng không tin, nhưng biết chuyện gì anh không muốn nói thì hỏi cũng chẳng được.
Con bé đảo mắt, lại xích tới gần hơn, "Chú, lần sau nếu có cởi áo thì chú nhớ đóng cửa lại nhé."
Cô bé ra vẻ người lớn, thở dài: "Cũng may là cháu, người khác mà thấy thì thật khó xử."
"Dạo này cháu xem gì thế?" Quý Đạc đã đặt tay lên cửa, đột nhiên quay lại.
Ánh mắt Quý Linh lập tức lảng tránh, "Không... không có gì."
"Có phải mấy bộ phim truyền hình Nhật Bản không?"
Sau khi mở cửa, ti vi gia dụng bắt đầu phổ biến, phim truyền hình Nhật Bản cũng tràn vào nội địa, đặc biệt là phim tình cảm. Quan hệ nam nữ vừa trải qua áp lực trong mười năm kia, những câu chuyện tình yêu chết đi sống lại càng làm mọi người như si như say.
Quý Đạc không quan tâm người khác xem gì, nhưng Quý Linh chỉ mới học cấp hai, "Có phải mẹ cháu không cho xem, nên cháu mới chạy sang đây không?"
"Đâu... đâu có." Miệng thì chối, nhưng đầu Quý Linh lại cúi càng thấp.
Quý Đạc làm sao không hiểu, anh chỉnh lại tay áo quân phục sao cho vừa khít, "Thôi, vào đây, chú xem cháu làm bài tập đến đâu rồi."
Có lẽ thời nào thì học sinh cũng sợ nhất là bị nhắc đến làm bài tập, nhất là khi người hỏi lại là ông chú lạnh lùng của cô bé.
Quý Linh rõ ràng đang cố kéo dài thời gian, "Hay là... cháu về phòng nhé? Chú bận vậy mà, hiếm khi có vài ngày nghỉ..."
Chưa kịp nói hết câu, cô bé đã bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Quý Đạc, lập tức nuốt lời, cảm giác như muốn khóc không được. Edit: FB Frenalis
Ông nội đang nằm viện, bà nội chắc chắn cũng ở đó. Cô bé đã tính kỹ không có ai ở nhà mới sang, ai ngờ lại rơi ngay vào tay ông chú....
*****
Ngày hôm sau, khi Lâm Kiều gặp lại Quý Linh, cô bé trông không còn tinh thần như tối qua.
Có lẽ là chưa ngủ đủ, vừa ăn cháo cô bé vừa lim dim, cái đầu gật gù.
Dì Trương đứng bên cười hiền từ, "Ăn cái này đi, lòng đỏ trứng vịt to lắm." Thấy Lâm Kiều, bà ấy cũng múc cho cô một bát cháo.
Lâm Kiều cảm ơn rồi nhận lấy, lúc đó mới nhận ra không thấy Quý Đạc ở bàn ăn.
"Chú của em sáng sớm đã đi rồi, nói là có việc." Quý Linh vừa ngáp dài vừa trộn lòng đỏ trứng vào cháo. Cô bé cảm nhận được ánh nhìn của Lâm Kiều, cố gắng mở mắt, lờ mờ hỏi: "Chị thật sự là cháu gái chiến hữu của ông nội em à?"
"Chú ấy nói với em thế sao?"
Lâm Kiều không lấy làm lạ, thấy cô bé gật đầu, cô mỉm cười cắn miếng bánh rán, "Ông nội chị và ông nội em đúng là chiến hữu cũ. Thời kháng chiến họ cùng chung một trung đội. Sau này đánh Quốc Dân đảng, ông chị từng làm cảnh vệ cho ông nội em nữa."
Tay nghề của dì Trương thật không tồi, bánh rán vừa mỏng vừa ngon, rắc thêm chút hành lá ăn cùng cháo, Lâm Kiều có thể ăn được hai cái.
"Chẳng lẽ em đã hiểu nhầm?" Quý Linh thất vọng khảy khảy bát cháo, đến lòng đỏ trứng vịt vốn rất thích cũng chẳng thấy ngon.
Trẻ con suy nghĩ nhiều, Lâm Kiều không muốn giải thích thêm, cô mỉm cười hỏi: "Em năm nay học lớp mấy rồi?"
"Lớp 6." Nhắc đến chuyện học, Quý Linh nhớ lại chuyện tối qua, không khỏi bĩu môi, "Chị tốt nghiệp rồi phải không? Nếu chưa thì cẩn thận nhé. Chú em là người rất thích kiểm tra bài tập, gặp chú ấy thì nhất định phải tránh xa."
"Chẳng lẽ tối qua em bị chú kiểm tra bài tập rồi à?" Lâm Kiều bật cười.
Cô thật không tưởng tượng nổi cảnh một người nghiêm khắc như Quý Đạc ngồi kiểm tra bài tập sẽ như thế nào, có khi làm học sinh sợ đến nỗi không viết nổi chữ mất.
Quý Linh rõ ràng không muốn nhớ lại, nhanh chóng ăn hết bát cháo, "Em đi học đây!"
Cô bé đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Lâm Kiều và dì Trương.
Lâm Kiều không có việc gì làm, vừa ăn vừa trò chuyện với dì Trương, "Dì là người gốc Yến Đô ạ? Nghe giọng không giống lắm."
Có lẽ lần gặp đầu tiên không được thoải mái, nên dì Trương luôn có chút dè dặt với Lâm Kiều. "Không phải, tôi là người Bảo Định, sau này mới lấy chồng về đây."
"Vậy chắc cũng lâu rồi, dì chắc rành Yến Đô lắm nhỉ?"
Lâm Kiều chống cằm, đôi mắt sắc bén cong cong, khiến không khí giữa họ bớt đi phần xa cách.
Dì Trương cúi đầu thu dọn bát đũa của Quý Linh, "Cũng không rành lắm, trước đây tôi sống ở Thông Châu, mấy năm nay mới tới nhà họ Quý."
"Dì không phải giúp trông cháu nội, cháu ngoại sao?"
"Không cần, cháu nội có mẹ nó lo rồi."
Nói đến cháu nội, gương mặt dì Trương không giấu nổi niềm vui. "Con trai tôi làm đầu bếp ở nhà hàng quốc doanh, lương cũng khá."
Chắc chắn phải rất khá mới có thể để bà chỉ ở nhà chăm sóc con cháu.
Đầu bếp nhà hàng quốc doanh có tay nghề, sau này dù có bị làn sóng thất nghiệp cuốn qua cũng dễ tìm việc hơn người khác.
Lâm Kiều cong môi cười, "Tuyệt quá, dì nấu ăn ngon thế này, chắc chắn con trai dì cũng thừa hưởng tài nghệ của dì."
"Không phải là giống tôi đâu, là nó giống bố nó đấy. Bố nó nấu ăn giỏi lắm, ngày xưa từng làm học việc ở một nhà hàng lớn mà. Chỉ tiếc là ông ấy mất sớm, chẳng hưởng được thời kỳ tốt đẹp này."
Nói chuyện một lúc, dì Trương thấy Lâm Kiều cũng dễ gần, nên dần dần thoải mái hơn.
Lâm Kiều bèn hỏi về tình hình việc làm ở Yến Đô: "Không biết ở đây có dễ tìm việc không ạ?"
"Cái đó phải xem làm gì. Việc tạm thì dễ kiếm, giờ chỗ nào cũng đang xây dựng, công trường thiếu người mà. Nhưng công việc chính thức thì khó lắm. Mấy năm trước bao nhiêu trí thức từ nông thôn trở về, sắp xếp không xuể. Đến giờ vẫn có người ở nhà đợi tin đấy."
Dì Trương liếc nhìn Lâm Kiều với vẻ khó hiểu, dường như không hiểu sao, dựa vào gia đình họ Quý như thế mà cô vẫn phải lo lắng chuyện tìm việc.
Nhưng Lâm Kiều không muốn dựa dẫm vào nhà họ Quý quá nhiều.
Suy cho cùng, món nợ ân tình năm xưa là có, nhưng cũng là trách nhiệm của ông nội cô khi làm cảnh vệ. Chẳng qua là ông cụ Quý nhớ ơn nên mới đề nghị hôn ước.
Cô đến nhà họ Quý để thực hiện hôn ước, điều đó còn có thể chấp nhận. Nhưng nếu lại đòi hộ khẩu, đòi công việc, thì thành ra lợi dụng ân nghĩa để trục lợi rồi.
Lâm Kiều không phải là người có nhiều tham vọng, nhưng đối mặt với cuộc sống, cô vẫn sẽ cố gắng.
Nếu không, lúc nhận thấy tình hình việc làm bấp bênh, cô đã không quyết tâm ôn thi hơn bốn tháng để đỗ cao học.
Sau đó, vì giáo sư quá khó tính, bắt cô sửa luận văn mấy lần, rồi cuối cùng lại bảo bản đầu tiên là tốt nhất, cô phải thức đêm suốt đến tận bây giờ....
Lâm Kiều không thể đặt tất cả hy vọng vào nam chính. Dù cô hiện chỉ có bằng cấp ba, thời đại này có vẻ như vẫn đủ dùng, nhưng mười năm nữa thôi sẽ đối mặt với làn sóng thất nghiệp khổng lồ. Muốn sống ổn định, ít nhất cũng phải học thêm vài năm để lấy bằng đại học.
Còn chuyện kinh doanh...
Cái đó thì không cần bằng cấp, nhưng không dễ như trong tiểu thuyết đâu.
Trước hết, những việc kinh doanh kiếm tiền đều nằm trong tay những người có thông tin, còn người bình thường muốn làm cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cô là người xuyên không, ở Yến Đô này xa lạ với tất cả, đến cả việc buôn bán nhỏ cũng không biết phải làm thế nào.
Đang suy nghĩ, Từ Lệ về đến nhà, tay xách theo mấy túi đồ: "Kiều Kiều này, xem mấy bộ đồ này thế nào."
Bà ấy lấy đồ ra, toàn là những kiểu mới nhất ở Yến Đô, còn có một đôi giày thể thao và một đôi giày cao gót mũi nhọn.
"Vừa đi qua thương xá, thấy có cỡ vừa với cháu nên mua về. Cháu thử xem, không vừa thì bà đem đi đổi."
Cố tình mua trước rồi hẵng đổi nếu không vừa, chỉ vì sợ Lâm Kiều ngại không nhận, nên Từ Lệ đã tính toán trước.
Lâm Kiều hiểu ý tốt của bà ấy nên cũng không từ chối, để Từ Lệ kéo đi thử từng bộ một.
Thập niên 80 mới bắt đầu thời kỳ mở cửa, quần áo cũng chỉ có vài kiểu dáng, nhưng đôi giày thể thao hồi lực này thì thoải mái hơn đôi giày giải phóng của Lâm Kiều nhiều.
Đôi giày giải phóng thời này không giống đôi cô từng đi khi học quân sự, đế rất mỏng, mà đường xá chủ yếu là đất đá, đi xa một chút là đau chân. Giày hồi lực không thể so với các thương hiệu thể thao sau này, nhưng đế cũng đủ dày, đi khá thoải mái.
"Hơi rộng một chút, lót thêm đôi lót giày là được."
Từ Lệ vào phòng tìm đôi lót giày cho Lâm Kiều, rồi cầm đôi giày cao gót lên: "Đôi này không vừa, để bà đi đổi đôi nhỏ hơn."
Nói rồi bà hỏi Lâm Kiều: "Cháu đến đây mấy ngày rồi mà chưa dẫn cháu đi đâu chơi. Cháu muốn đi xem phim hay nghe hòa nhạc?"
*****
"Biết con có đối tượng rồi, mà ông nội còn kêu con dẫn cô ta đi ra ngoài chơi?"
Buổi tối, khi Diệp Mẫn Thục đi làm về, nghe Quý Trạch nói chuyện này, không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Cô gái đó từ quê lên, làm sao mà biết được hòa nhạc là gì? Ông cụ có phải già rồi nên lẩm cẩm không?"
Quý Quân đang xem tin tức ở bên cạnh, nghe thấy liền nhíu mày: "Em nói linh tinh cái gì thế?"
Diệp Mẫn Thục lúc này mới nhận ra mình lỡ lời: "Em không có ý nói vậy. Em chỉ lo cho Tiểu Trạch thôi. Cô ta mới đến đây có mấy ngày, mà bố đã như bị bỏ bùa mê, biết rõ Tiểu Trạch có người yêu rồi, mà vẫn ép thằng bé phải cưới cô ta."
"Không phải là giả sao?" Một câu của Quý Quân suýt làm bà ta nghẹn lại.
Diệp Mẫn Thục hít một hơi thật sâu: "Vấn đề không phải thật hay giả, mà là thái độ của bố. Cô ta còn chưa vào cửa, mà bố đã như vậy. Sau này nếu cô ta thật sự vào nhà, có bố hậu thuẫn, thì Tiểu Trạch còn chỗ đứng nào nữa?"
Lúc này, Quý Quân mới thấy Diệp Mẫn Thục nói có lý. Ông cụ lần này quá ép buộc, không quan tâm đến ý kiến của họ.
Năm đó ông ta mới ngoài ba mươi, giờ đã trung niên, cũng làm quan nhiều năm nên suy nghĩ khác trước. Cô gái đó có quá nhiều chủ kiến, lại còn khéo léo gây ảnh hưởng đến ông cụ, thật sự không phải kiểu người mà ông ta thích.
"Vậy phải làm sao? Không thể không để Tiểu Trạch đi chứ?"
Nhíu mày thì nhíu, nhưng bố con nhiều năm như vậy, Quý Quân vẫn không muốn chống lại ý ông cụ.
"Nếu không còn cách nào thì đi thôi." Quý Trạch vò đầu bực bội: "Dù sao cũng chẳng phải đi đăng ký kết hôn, đi rồi thì làm gì được nhau?"
"Làm sao mà được? Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba..."
Diệp Mẫn Thục rõ ràng không đồng ý, nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Đang sốt ruột, bà ta liếc thấy một bóng dáng nho nhỏ đang lén lút đi ra ngoài, lập tức lớn tiếng: "Quý Linh, con định đi đâu?"
"Con... con sang nhà ông nội, chú Hai đang dạy con làm bài tập."
Câu này hoàn toàn là nói dối, Quý Linh thấy bầu không khí trong nhà không ổn, chắc lại không được xem ti vi, nên định thử vận may đi chỗ khác.
Nghe vậy, Diệp Mẫn Thục lập tức quát: "Chú Hai bận rộn thế, con còn làm phiền chú dạy bài tập à?"
Nói đến đây, bà ta bỗng khựng lại: "Phải rồi, sao em lại quên là chú Hai còn chưa có người yêu..."