Không biết giữa Quý Nghiên và Quý Đạc đã nói gì với nhau, Quý Đạc nhanh chóng quay lại, còn cố tình liếc nhìn Lâm Kiều một cái.
Lâm Kiều chưa hiểu rõ ánh mắt ấy có ý nghĩa gì thì Quý Nghiên cũng quay về, trên mặt có chút bối rối, cũng nhìn cô một cái.
Nếu Lâm Kiều mà không đoán ra hai người kia đang nói về mình, thì cô đúng là ngốc thật.
Nhưng cô đang bình thường như thế, có gì đáng để nói cơ chứ? Hơn nữa, thái độ của họ cứ như che giấu điều gì đó...
Lâm Kiều hồi tưởng lại mọi chuyện trong hai ngày qua, ngoài việc lần đó nói lời khó chịu với Diệp Mẫn Thục thì cô cũng không làm gì cả.
Tính tình Quý Nghiên phóng khoáng và thẳng thắn, hơn nữa cũng không thân thiết với Diệp Mẫn Thục, chắc chắn không phải vì chuyện đó mà đặc biệt tìm Quý Đạc để nói xấu, cô cũng chẳng sợ Quý Đạc biết.
Nếu chẳng có gì đáng bận tâm, thì không nghĩ đến nữa, Lâm Kiều tiếp tục trò chuyện với Từ Lệ.
Quý Đạc chỉ có ba ngày nghỉ cưới, hôm nay tiễn Quý Nghiên xong thì hai người họ cũng phải về khu quân đội, Từ Lệ đang bận rộn giúp họ thu dọn đồ đạc.
"Mấy cái kẹo cưới này mang theo, về chia cho hàng xóm, còn đây là phiếu chụp ảnh ngày cưới, Tiểu Trạch đã mang đến tiệm rửa rồi, khoảng nửa tháng nữa là có thể lấy."
Bạn bè của Quý Trạch rất đông, hôm Quý Đạc cưới Lâm Kiều, anh ta đặc biệt mượn một chiếc máy ảnh màu đến.
Sau đám cưới, tuy anh ta đã trở về đơn vị nhưng phim vẫn được mang đến tiệm rửa. Chỉ không biết ảnh chụp có đẹp không, vì máy ảnh thời này không có chức năng xem trước.
Người lớn tuổi thường thích lo lắng chuyện nhỏ nhặt, Từ Lệ sợ mình quên gì nên hỏi ông cụ Quý: "Không thiếu thứ gì chứ?"
"Tôi làm sao biết được?" Ông cụ rõ ràng không muốn nghe mấy chuyện lặt vặt này, thấy Từ Lệ hỏi, ông đứng dậy đi vào thư phòng.
Ông vốn thuộc thế hệ đàn ông cổ điển, quan niệm nam ngoại nữ nội, nên chẳng mấy quan tâm đến những việc này, Từ Lệ cũng đã quen từ lâu.
Ngược lại, Quý Đạc nói: "Không cần mang nhiều đâu, cuối tuần chúng con sẽ về."
Câu này lập tức khiến bà cụ quên hết mọi thứ, nở nụ cười rạng rỡ, "Về thì tốt, mẹ sẽ bảo Tiểu Trương nấu cho hai đứa món ngon."
Có lẽ khi lớn tuổi người ta thường thích sự náo nhiệt, chỉ một câu đơn giản cũng khiến bà vui vẻ hẳn lên.
Thế là khi Quý Đạc và Lâm Kiều tiễn Quý Nghiên, cả hai ông bà cũng ra tiễn. Từ Lệ còn đứng ở cửa nhìn theo xe đi xa mới quay vào nhà.
"Mẹ mong anh về nhà thường xuyên đấy." Lâm Kiều nói với Quý Đạc.
Cô gái trẻ có đôi mắt phượng sáng ngời, nhờ nghỉ ngơi đầy đủ mà sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không nhận ra rằng mình đã gây phiền toái cho người khác.
Quý Đạc nhìn cô một lúc, giọng trầm xuống, "Ừm."
Người này sao mà kỳ lạ thế nhỉ?
Hình như nói còn ít hơn bình thường.
Lâm Kiều nhìn anh, nhưng không thể đọc được gì trên gương mặt vốn ít biểu cảm, cô quyết định không nghĩ ngợi thêm và chuyển sang trò chuyện với Quý Nghiên ngồi ghế trước.
Quả nhiên, trên suốt quãng đường, người đàn ông ấy rất im lặng. Khi tiễn Quý Nghiên đến cổng kiểm tra an ninh, anh đặt vali xuống bên cạnh cô ấy rồi không nói lời nào, định quay đi luôn.
"Chị chỉ nói một câu, có gì đâu mà cậu phải căng thẳng như vậy?"
Quý Nghiên rất bất đắc dĩ, thấy Quý Đạc lạnh lùng liếc nhìn mình, cô ấy vội vàng đổi giọng, nắm tay Lâm Kiều, "Thôi chị đi đây, về nhà chị sẽ gửi cho em vài món đồ hay ho, đảm bảo em sẽ thích. Nhớ chú ý nhận bưu kiện nhé."
Đây đã là lần thứ hai cô ấy nói câu này, Lâm Kiều mỉm cười gật đầu, "Đi bình an nhé."
Tiễn Quý Nghiên xong, hai người quay trở lại khu quân đội.
Tiểu Phương không phải lần đầu lái xe chở Lâm Kiều, nhưng dường như mỗi lần chở, thân phận của cô lại thay đổi.
Lúc đầu chỉ là một cô gái lạ mặt dám chặn đường đoàn trưởng Quý, sau đó là vãn bối có chút liên hệ với nhà họ Quý, giờ thì trực tiếp trở thành vợ của đoàn trưởng Quý, đúng là một bước nhảy vọt ba cấp.
Cũng may Tiểu Phương là người thật thà, không phải kiểu xu nịnh hay thổi phồng, nếu không anh ta cũng không biết phải làm công việc này thế nào.
Khi họ đến nhà mới, trước cửa nhà lữ trưởng Lương bên cạnh cũng đang đỗ một chiếc xe.
Một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi, dáng người vững chãi đang xách túi từ trên xe xuống. Trước khi người tài xế kịp phụ giúp, bà ta đã quăng chiếc túi lớn lên vai rồi mở cửa đi vào.
"Chị dâu." Quý Đạc chào hỏi.
"Tiểu Quý à." Người phụ nữ rõ ràng rất có cảm tình với anh, cười đến híp cả mắt lại. Nhưng khi thấy Lâm Kiều bước xuống từ xe của Quý Đạc, bà ta hơi thu lại nụ cười, "Còn cô là?"
"Vợ em." Quý Đạc chỉ vào cổng sân, "Chúng em vừa mới chuyển đến."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt bà ta lại thu hẹp thêm chút nữa, bà ta nhìn Lâm Kiều kỹ hơn, "Mới hơn nửa tháng không ở nhà mà cậu đã kết hôn rồi à?"
Thái độ này rõ ràng không thân thiện như với Quý Đạc, nhưng cũng không giống Diệp Mẫn Thục, không bộc lộ sự thù địch hay ác cảm rõ ràng. Lâm Kiều biết mình không phải đồng tiền mà ai cũng thích, nên cô thoải mái cười, gọi một tiếng: "Chị dâu".
Bà ta cũng không làm lơ, "Tôi ở ngay bên cạnh, có việc gì cứ tìm tôi."
"Đó là vợ của lữ trưởng Lương, em gọi chị dâu hoặc chị Lưu đều được." Thấy bà ta vào nhà, Quý Đạc khẽ giải thích với Lâm Kiều.
Lâm Kiều gật đầu, lấy ra một phong bì đỏ đưa cho Tiểu Phương, "Đây là cho anh."
Tiểu Phương không ngờ mình lại có phong bì mừng, vội vàng từ chối.
Lâm Kiều đặt phong bì lên ghế phụ, "Không có nhiều đâu, chỉ là chút lộc thôi." Cô mỉm cười rồi đóng cửa xe lại.
Thực ra những phong bì đỏ này thường dành cho các bậc hậu bối chưa kết hôn, bên trong số tiền cũng không lớn, nhưng có hay không cũng khác nhau ở chỗ tấm lòng.
Tiểu Phương không từ chối nữa, xuống xe giúp Quý Đạc và Lâm Kiều mang hết túi lớn túi nhỏ vào nhà, rồi mới lái xe rời đi.
Căn nhà đã được dọn dẹp trước khi cưới, nên chỉ cần lau chùi lại một chút là có thể vào ở ngay. Lâm Kiều đem quần áo thay ra bỏ vào tủ, rồi đặt chiếc ba lô cũ của mình lên bàn học.
Thực ra, trong khoảng thời gian chuẩn bị đám cưới, Từ Lệ cũng mua cho cô một cái ba lô mới, kiểu dáng rất bình thường, nhưng trông vẫn đẹp hơn chiếc ba lô vải vàng cô đang dùng. Nhưng những món đồ kỷ niệm cũ từ nhà mang theo, cùng với mấy cuốn sách cô cần đọc, Lâm Kiều vẫn quen bỏ vào chiếc ba lô cũ này.
Nhìn thấy vậy, Quý Đạc đột nhiên hỏi: "Nếu bảo em đến trường dạy học, em có thể dạy môn gì?"
Trước đó, Lâm Kiều cũng đã nghĩ đến việc tìm một công việc, mà ước mong lớn nhất là làm giáo viên hợp đồng. Công việc này không quá nặng nhọc, hơn nữa lúc rảnh rỗi cô có thể tranh thủ đọc sách để chuẩn bị cho kỳ thi đại học vào năm sau.
Năm nay chỉ còn hai tháng nữa là kỳ thi đại học diễn ra, mà cô phải ôn lại từ đầu. Tính toán thế nào cũng thấy khả năng đỗ không cao.
Nhưng vì trình độ học vấn của cô không cao, lại không có hộ khẩu tại đây, nên đừng nói đến việc được nhận vào trường, ngay cả việc tìm một công việc bình thường cũng chỉ có thể làm chui. Vào thập niên 80, Trung Quốc vừa mới bắt đầu cải cách mở cửa, vẫn là thời kỳ mà ăn uống, quần áo đều phải dùng phiếu mua hàng. Không có hộ khẩu, cô thậm chí còn không thể mua được lương thực.
Giờ đã kết hôn, hộ khẩu của cô cũng được nhập vào đây, công việc cũng dễ tìm hơn. Chỉ là việc Quý Đạc hỏi thế, rõ ràng anh đang có dự tính gì đó.
Lâm Kiều nhớ mang máng rằng thân nhân đi theo quân nhân sẽ được sắp xếp việc làm. Nếu họ làm việc gì đó ở địa phương, quân khu sẽ sắp xếp cho một công việc tương tự. Những người phụ nữ nông thôn không có việc làm có thể được bố trí vào các công việc hậu cần như làm ở bếp ăn hay cửa hàng.
Cô may mắn hơn người khác ở chỗ, ít nhất cô có trình độ văn hóa cấp ba, có thể đến trường làm giáo viên.
Nhưng nếu quân đội sắp xếp việc làm, liệu có phải đồng nghĩa với việc ít nhất trong thời gian ngắn sắp tới, người đàn ông này chưa có ý định ra ngoài kinh doanh?
Lâm Kiều suy nghĩ nghiêm túc: "Tôi có thể dạy toán, tiếng Anh, hóa học cấp trung học cơ sở, còn hóa học cấp trung học phổ thông nữa."
Còn cấp tiểu học thì thôi. Trẻ con nhỏ tuổi khó dạy, hơn nữa cô còn phải ôn thi đại học, không thể để bọn trẻ vừa quen được với cô đã phải thay giáo viên khác sau một năm.
Nghe cô liệt kê toàn những môn cấp trung học cơ sở, chỉ có hóa học là cấp trung học phổ thông, Quý Đạc nhìn cô một cái, "Em giỏi hóa học lắm à?"
Lâm Kiều không phủ nhận, "Hóa học là môn tôi thích nhất."
Cô học đại học và nghiên cứu sinh cũng liên quan đến hóa học, những môn học cấp ba khác cô phải ôn lại từ đầu, chỉ riêng hóa học là cô chưa bao giờ bỏ.
Quý Đạc gật đầu, không nói gì thêm, "Tôi đi mua đồ ăn."
"Khoan đã, mua đồ ăn à?" Lâm Kiều gọi anh lại, đột nhiên nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, "Anh biết nấu ăn không?"
Quý Đạc gần như lập tức nắm bắt được trọng điểm, "Em không biết?"
"Không hẳn là không biết..." Lâm Kiều đáp, "Ít nhất tôi cũng nấu được, không đến nỗi độc chết ai."
Còn ngon hay không, cô không dám chắc.
Dù sao kiếp trước cô cũng ở ký túc xá, trường có nhà ăn, bên ngoài lại có nhà hàng, mà nếu lười nữa thì đã có dịch vụ giao hàng tận nơi. Ký túc xá thì cấm dùng đồ điện công suất cao, cho đến khi xuyên sách, cô vẫn chưa thành thạo kỹ năng sống còn này. Edit: FB Frenalis
Thân thể nguyên chủ thì biết nấu ăn, nhưng cô chỉ kế thừa ký ức, chứ không phải cảm giác tay của nguyên chủ.
Chỉ là đến thế kỷ 21 rồi, vẫn còn những người có tư tưởng cổ hủ từ thời nhà Thanh cho rằng phụ nữ dù có thành công trong sự nghiệp đến đâu, cũng phải làm tròn bổn phận chăm sóc chồng con, huống hồ là bây giờ?
Thấy Quý Đạc nhìn mình không nói gì, Lâm Kiều cũng nhìn lại, ánh mắt vô tội, "Hay để tôi thử nấu một bữa xem?"
Dù anh có phải người cổ hủ hay không, thì thỏa thuận đã được ký kết rồi, và là thỏa thuận chính thức được nhà nước công nhận. Anh có hối hận cũng muộn rồi.
Cuối cùng, Quý Đạc là người đầu tiên dời mắt đi, "Không sao, có nhà ăn rồi."
Thế là hai người mang theo phiếu, đổi điểm đến từ chợ sang nhà ăn.
Trước đó Lâm Kiều chưa từng đến đây, nhưng từ những món ăn Quý Đạc mang về, cô cũng đoán được nhà ăn quân đội chắc chắn phải ngon hơn bên ngoài rất nhiều.
Đến nơi mới thấy, thực phẩm ở đây còn phong phú hơn cô tưởng tượng. Không chỉ có cá và thịt, mà còn có cả những con tôm hùm hấp dầu trông rất ngon mắt.
Lâm Kiều lập tức lấy cho mình một phần, đặt ở giữa bàn, nhưng Quý Đạc chỉ ăn những món khác, không hề động đũa vào đĩa tôm một lần nào.
Nhớ lại khi ăn tôm xào ở nhà họ Quý, anh hình như cũng không động đũa, Lâm Kiều tò mò hỏi: "Anh không thích ăn tôm à?"
Quý Đạc không nói gì, nhưng biểu cảm nhăn mặt vô thức đã tiết lộ sự ghét bỏ của anh đối với loại hải sản này.
Thế thì Lâm Kiều còn khách sáo gì nữa? Cô kéo đĩa tôm lại trước mặt, ăn hết sạch mà không phải lo có ai giành với mình.
Trên đường về, hai người lại gặp vợ của lữ trưởng Lương ở ngay trước cửa nhà.
Trong tay bà ta cầm một gói giấy, nhìn thấy Quý Đạc liền đưa cho anh, "Tôi còn đang thắc mắc hai người đi đâu rồi, thì ra là về rồi. Đây là bánh tôi mang từ chỗ con trai cả của tôi về, bên ấy kết hôn hay sinh con đều hay tặng bánh này, hai người ăn thử nhé."
Quý Đạc vừa nói "cảm ơn" theo thói quen, bà ta đã vội vã xua tay rồi quay về nhà.
Vừa nhìn thấy lữ trưởng Lương, bà ta không nhịn được mà lắc đầu, "Cậu Quý đúng là người đàn ông tốt, có bản lĩnh lại cao ráo đẹp trai, vậy mà cưới phải người vợ như thế."
"Vợ cậu ấy thì sao? Không phải tốt lắm sao?"
Lữ trưởng Lương từng gặp Lâm Kiều, thấy cô xinh đẹp lại ăn nói lễ phép, không giống mấy cô dâu trẻ nói chuyện nhỏ nhẹ như muỗi, khiến người khác nghe cũng thấy mệt.
Nhưng vợ ông ấy lại có suy nghĩ khác, "Tốt gì mà tốt? Giữa trưa rồi mà còn không nấu cơm, hai người ra ngoài ăn đấy. Lúc sáng tôi gặp, đã thấy cô ta đẹp quá rồi, quả nhiên không phải người biết lo chuyện gia đình."
"Cô Lâm có gì không tốt chứ? Đừng vì đã từng giới thiệu người cho cậu Quý mà sinh ra ác cảm với vợ người ta."
"Thế cô ta sao không nấu cơm? Lại nữa, mấy cô tôi giới thiệu cho cậu Quý, cô nào chẳng tốt hơn cô Lâm kia?"
"Mấy người bà giới thiệu, cô nào trông cũng như bà mẹ ấy."
"Chẳng phải tôi cũng lớn tuổi hơn ông sao? Ý ông là chê tôi già à?" Vợ lữ trưởng Lương bắn trả một câu khiến ông ấy im bặt, "Đàn ông lấy vợ, điều quan trọng nhất là biết lo liệu và vun vén gia đình. Trẻ đẹp để làm gì? Có ăn được đâu."
Đúng là nhan sắc không thể ăn được, nhưng nhìn cũng thấy dễ chịu mà.
Tất nhiên, lữ trưởng Lương không dám nói ra suy nghĩ đó, nói ra chắc chắn vợ ông sẽ không tha cho ông.
Vợ của lữ trưởng Lương là do gia đình sắp đặt, lớn hơn ông ấy ba tuổi, quán xuyến việc nhà rất giỏi, cực kỳ tháo vát. Điểm yếu duy nhất là không có nhiều học vấn, suy nghĩ cũng bảo thủ, không ưa mấy người trẻ tuổi lông bông, không lo làm ăn tử tế, suốt ngày điệu đà không ra đâu vào đâu.
Ông vội chuyển chủ đề, "Bà đừng bận tâm chuyện nhà người khác nữa, có thời gian thì lo cho việc học của thằng Quân đi. Năm sau nó thi đại học rồi. Bây giờ đâu còn như thời của tôi nữa, không vào được trường quân đội thì khó mà thăng tiến, đừng nói gì đến việc thăng chức."
Người vợ nghe xong cũng lo lắng, "Tôi cũng muốn lo chứ, nhưng tôi biết làm sao đây? Hồi đó nhà tôi đâu có cho tôi đi học..."
Đây cũng không phải là chủ đề hay, lữ trưởng Lương sợ bà vợ lại than vãn nên chỉ vào đĩa bánh trên bàn, "Cái này ngon phết."
Cuối cùng cũng chạm đến sở trường của bà ta, tinh thần người phụ nữ liền phấn chấn hẳn, "Ngon nhỉ? Tôi có tìm hiểu rồi đấy, bột trộn trứng, thêm chút đường, ủ kỹ rồi nướng hai mặt là xong, đơn giản lắm, lần sau tôi làm cho ông ăn nhé..."
*****
Chỉ vài ngày sau, Lâm Kiều nhận được thông báo đi đến trường quân đội báo danh.
Trường cách nhà không xa, đi bộ khoảng mười phút. Giống như các trường trung học thời bấy giờ, nó gồm cả cấp hai và cấp ba.
Lâm Kiều cần tìm phó Hiệu trưởng Tề, người phụ trách nhân sự, nhưng gõ cửa văn phòng mãi chẳng thấy ai trả lời.
Cuối cùng, người trong phòng bên cạnh ra nói, "Cô tìm lão Tề à? Ông ấy đang phát bài tập vật lý, lát nữa sẽ quay lại."
Phát bài tập vật lý? Xem ra ông ấy còn dạy vật lý cho một lớp nào đó.
Lâm Kiều cảm ơn người kia rồi đứng chờ thêm khoảng năm, sáu phút nữa thì phó hiệu trưởng Tề quay lại.
Đó là một người đàn ông trung niên gầy gò, trông rất nho nhã, đeo kính, áo sơ mi đã bạc màu, dù gầy nhưng lưng vẫn thẳng tắp, có nét phong thái của người trí thức xưa.
Gặp Lâm Kiều, ông ấy hỏi vài câu rất nhẹ nhàng về tình hình của cô.
Năm nay bao nhiêu tuổi, tốt nghiệp trường nào, năm nào tốt nghiệp...
Rõ ràng không phải là hỏi vu vơ, mà ông ấy muốn biết trình độ thực sự của cô.
Quả nhiên, khi nghe Lâm Kiều chỉ tốt nghiệp từ một trường trung học ở thị trấn, ông ấy dừng lại một chút nhưng giọng vẫn ôn hòa, "Cô có biết thành tích thi đại học của trường cô không?"
Vì năm vừa rồi trường cô lần đầu tiên có học sinh đậu đại học, chuyện này Lâm Kiều cũng biết, "Năm ngoái tổng cộng có mười bảy người thi, ba người đậu đại học, mười bốn người vào trung cấp."
Thời đó chưa có trường cao đẳng, chỉ có đại học hoặc trung cấp.
Ba người đậu đại học ấy đều đã ôn lại hai năm, tức là học lại từ đầu, chứ không có ai là học sinh chính quy cả.
Dù sao thì kỳ thi đại học đã bị ngưng suốt mười năm, mọi người từ lâu đã tin rằng học hành vô ích. Năm 1977 đột nhiên kỳ thi được khôi phục, phần lớn mọi người đâu có ai học hành tử tế.
Phó hiệu trưởng Tề nghe vậy gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, "Thời điểm cô đến không thuận lợi lắm, học kỳ này chỉ còn hai tháng nữa là kết thúc. Thế này nhé, tôi sẽ tìm người hướng dẫn cô vài tháng ở cấp hai, đợi đến học kỳ sau, chúng tôi sẽ xếp cho cô một lớp."
Lâm Kiều không có ý kiến gì, đi theo ông ấy đến phòng làm việc của giáo viên bộ môn lớp 9.
Dãy nhà học của trường rõ ràng mới xây trong vài năm gần đây, mỗi tầng là một khối lớp, so với phòng làm việc của giáo viên chính, phòng của các giáo viên bộ môn trông rộng hơn, người cũng đông hơn.
Phó hiệu trưởng Tề gọi một cô giáo đang định ra ngoài, "Cô Dương, sắp xếp một giáo viên mới cho cô nhé."
Cô giáo khoảng ngoài bốn mươi tuổi, ôm giáo án đi lại nhanh như gió, nghe xong lập tức từ chối, "Tôi lấy đâu ra thời gian? Một mình tôi phải dạy ba lớp, còn phải soạn đề thi cho cả khối nữa, anh bảo cô Trịnh nhận đi, cô ấy rảnh hơn."
Cô giáo khác đang ngồi giũa móng tay bên cạnh lập tức quay sang, khuôn mặt lộ vẻ không hài lòng.
Cô Dương không để tâm, nói một tràng rồi định bước đi. Phó hiệu trưởng Tề vội ngăn lại, "Vì cô bận rộn nên mới giao cho cô. Cô có thể để cô ấy chấm bài, phụ giúp một số việc lặt vặt, giảng dạy thì cứ từ từ, không cần vội."
Nghe đến đây, cô Dương mới dịu lại, không từ chối nữa.
Cô ấy quay lại lấy sách và một xấp bài tập đưa cho Lâm Kiều, "Cô xem có chấm được không, tôi còn có tiết, phải đi ngay."
"Giáo viên Dương tính khí vậy đó, nhưng giảng bài rất giỏi, cô sẽ sớm thấy thôi."
Có lẽ sợ Lâm Kiều nghĩ ngợi, phó hiệu trưởng Tề giải thích thêm. Đang định nói tiếp thì có người ngoài chạy vào tìm ông ấy, "Anh có thể tìm được xe không? Lão Tiêu vừa ngã xuống cầu thang, chân bị gãy rồi, phải đưa đi bệnh viện gấp."
Nghe vậy, phó hiệu trưởng Tề không để ý đến Lâm Kiều nữa, vội quay người đi ngay, "Ông ấy đang ở đâu?"
"Dưới cầu thang tòa nhà cấp ba, vẫn chưa dám di chuyển..."
Hai người vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, có người theo ra, cũng có người đứng ở cửa sổ nhìn tình hình, "Sao lão Tiêu lại ngã vậy?"
"Chắc là không để ý lúc đi xuống. Cầu thang bên khu cấp ba cũng hơi dốc mà."
Giữa tiếng bàn tán, Lâm Kiều lịch sự hỏi mượn ghế, rồi ngồi vào bàn của cô Dương.
Cô là người mới, không có chỗ ngồi riêng trong phòng, đành phải đợi phó hiệu trưởng Tề hoặc cô Dương sắp xếp bàn cho mình.
Ngồi đối diện cô là cô giáo họ Trịnh vừa rồi, cô ta mỉm cười nhưng không mấy thân thiện, "Cô Dương cũng thật là, chỉ giao cho cô bài tập mà không đưa cả đáp án. Cô ấy tự ra đề hết đấy, trong sách không có đâu, cô cứ chờ cô ấy về thì hơn."
Lâm Kiều không tỏ vẻ gì, chỉ cười đáp, "Không sao, tôi cứ xem trước."
Cô Dương không cố ý đâu, cô ấy đã đến cửa lớp rồi mới nhớ ra, nhưng chuông vào lớp vừa kêu nên không quay lại, đành để sau khi dạy xong mới quay lại văn phòng.
Không ngờ xấp bài tập vẫn còn nguyên trên bàn, Lâm Kiều đang lật xem cuốn sách hoá học cấp hai, lật rất nhanh, chẳng biết có vào đầu không.
Dù cô Dương không kỳ vọng nhiều vào trình độ của Lâm Kiều, nhưng thấy cô có vẻ lơ là, trong lòng cũng có chút không vui, chỉ là chưa tỏ ra ngay, "Vừa rồi quên đưa đáp án cho cô, cô không chấm được thì để lại cho tôi một nửa, tôi tiết này không có giờ dạy."
Vừa mở xấp bài tập ra, cô ấy bỗng ngạc nhiên.
Lâm Kiều ngẩng đầu lên từ sách, "Chị quay lại đúng lúc quá, xem giúp tôi chấm đúng không nhé."
Cô Dương nhìn Lâm Kiều, không nói gì, cúi xuống xem bài.
Không những không chấm sai, mà những chỗ học sinh làm sai, cô còn khoanh tròn kỹ lưỡng. Đến cuốn thứ hai cũng vậy.
Cô Dương dịu lại, "Khi cô đi học chắc học rất giỏi?"
"Tôi khá thích hoá học." Lâm Kiều cười, đưa cho cô Dương mấy cuốn trên cùng, "Đây là những lỗi sai điển hình."
Rồi cô lấy ra thêm mấy cuốn khác, "Đây là những học sinh có tư duy rất rõ ràng."
Thậm chí cô còn phân loại ra.
Thực ra, giáo viên chấm bài không chỉ là để kiểm tra học sinh mà còn để tự đánh giá chính mình. Những học sinh nào học chưa vững, cần được nhắc nhở, những điểm kiến thức nào dễ bị sai sót, cần được củng cố thường xuyên — tất cả đều hiện rõ qua bài tập và bài kiểm tra.
Khả năng của Lâm Kiều không chỉ dừng lại ở việc có thành tích tốt, mà cô còn làm việc rất cẩn thận, thực sự là một hạt giống tốt cho nghề giáo. Cô giáo Dương, với phong thái của một giáo viên kỳ cựu, rất trọng nhân tài. Nhìn Lâm Kiều, cô ấy trở nên thân thiện hơn vài phần: "Hai lớp này cô cũng chấm luôn nhé. Dạo này tôi bận quá, chưa có thời gian ra đề kiểm tra cho học sinh."
Khi cô giáo Dương viết được gần hết đề, học sinh đã tan học buổi trưa, trong phòng chỉ còn vài người. Cô ấy đứng dậy vươn vai, phát hiện Lâm Kiều đã chấm xong bài tập, lại còn phân loại rõ ràng bằng cách kẹp những tờ giấy nhỏ vào giữa.
Cô giáo Dương cầm lên, lật qua lật lại xem xét, nhanh chóng nắm được tình hình học tập của học sinh, không khỏi bật cười: "Tưởng cô ấy sẽ kéo tụt cả lớp xuống, không ngờ lại giỏi thế."
"Đương nhiên rồi, cũng phải xem thử là con dâu nhà ai chứ." Cô giáo Trịnh chuẩn bị ra về, cười nhạt.
Nghe lời này có phần kỳ lạ, cô giáo Dương không đáp lời, nhưng trong phòng có người tò mò hỏi: "Con dâu nhà ai vậy? Tôi không nghe nói có ai ở trường mình kết hôn gần đây cả."
"Làm gì có ai ở trường mình đủ tầm? Chồng cô ấy là đoàn trưởng Quý của quân khu chúng ta đấy."
Ai mà không biết đoàn trưởng Quý? Vị đoàn trưởng trẻ tuổi nhất quân khu. Điều đáng nói là, không chỉ năng lực của anh xuất sắc, mà gia thế cũng rất đáng nể. Trước đây khi còn ở cấp bậc thấp, mọi người không hay biết, đến khi anh lên chức đoàn trưởng, tin đồn về xuất thân quyền thế của anh bắt đầu lan truyền, nói rằng anh là con trai của Quý Xuân Minh.
Biết bao người từng muốn giới thiệu con gái mình cho anh, nhưng anh đều không để tâm. Mãi gần đây mới nghe tin anh kết hôn, ai ngờ cô dâu lại chính là Lâm Kiều.
Cô giáo Dương cũng không ngờ: "Cô ấy là con dâu của cô giáo Từ à?"
Từ Lệ khi xưa khá nổi tiếng, một là do có bối cảnh mạnh mẽ, hai là vì dạy học rất giỏi. Cô Dương cũng từng nghe qua bài giảng công khai của cô Từ và học được rất nhiều. Nếu là con dâu của cô giáo Từ, xuất sắc hơn người cũng chẳng có gì lạ. Cô ấy liếc nhìn cô giáo Trịnh đối diện, thấy sắc mặt của cô ta không được vui vẻ lắm, liền nói: "Mới sáng đã biết rõ thế rồi, cô nhanh thật. Bài tập lớp bảy và lớp tám đã chấm xong chưa?"
*****
Buổi chiều, khi Lâm Kiều quay lại, thái độ của không ít người trong phòng đã thay đổi. Tuy nhiên, vẫn có vài người không thay đổi, ví dụ như cô giáo Dương. Có lẽ cô Dương đã biết được điều gì, nhưng cô ấy vẫn tỏ ra bình thường, không để lộ gì cả.
Tối đó, sau bữa cơm và khi xem tin tức, Lâm Kiều và Quý Đạc lại ngồi vào bàn như thường lệ. Lâm Kiều ôn bài, còn Quý Đạc đọc những quyển sách mà cô chưa từng thấy.
Những cuốn sách này rõ ràng không có bán ngoài thị trường. Trước đây khi thấy cô nhìn bìa sách, Quý Đạc cũng nhắc nhở: "Em đọc thì được, nhưng đừng mang ra ngoài." Lâm Kiều nghe vậy cũng không còn tò mò nữa.
Thấy Lâm Kiều lấy sách giáo khoa cấp hai ra, Quý Đạc ngẩng đầu lên nhìn: "Em dạy cấp hai à?"
"Ừ, bảo tôi theo học trước, đến học kỳ sau mới sắp xếp cho tôi quản lớp." Lâm Kiều xem sách chỉ để làm quen với tiến độ của những lớp mà cô giáo Dương đang dạy.
Quý Đạc không hỏi gì thêm, ánh mắt lại rơi trên khuôn mặt cô: "Tôi phải ra ngoài vài ngày, có nhiệm vụ."