Nghe tin thầy hiệu trưởng và thầy Tiêu tìm cô giáo Lâm, học sinh không ai còn quan tâm đến cô Trịnh nữa.
Ngay lập tức, một đứa tiến lên hỏi thăm Tề Hoài Văn: "Chuyện gì vậy?"
"Tôi không biết." Tề Hoài Văn liếc qua cô Trịnh ở bên cạnh, "Nhưng chắc không phải chuyện xấu."
"Không phải chuyện xấu sao?" Vẫn có đứa không yên tâm.
Mặc dù thầy Tiêu tính tình rất hiền lành, là một ông thầy dễ gần, chắc chắn sẽ không làm khó cô Lâm. Nhưng thầy hiệu trưởng đã từng ngăn cô Lâm dẫn học sinh đi thí nghiệm, ai biết lần này thầy ấy gọi cô đến là vì chuyện gì.
Thậm chí có đứa lo ngại rằng vừa nãy bọn chúng gây chuyện, bị thầy nhìn thấy, rồi lại đổ hết tội lên đầu cô Lâm.
Các học sinh vẫn không yên lòng, dù Tề Hoài Văn đã nói vậy, bọn chúng vẫn bỏ mặc cô Trịnh, ùa theo cô Lâm để tiễn cô đi.
Lâm Kiều có chút bất đắc dĩ, "Tôi chỉ lên văn phòng thầy hiệu trưởng một lát thôi, chứ không phải vào điện Kim Loan để dâng sớ đâu."
"Phì!" Có đứa không nhịn được bật cười.
Thấy cô Lâm thật sự thoải mái, bọn chúng mới dần an tâm hơn.
Khi Lâm Kiều mở cửa bước vào văn phòng hiệu trưởng, bên trong không chỉ có hiệu trưởng Tằng mà còn có cả hiệu phó Tề. Ngồi cạnh tường, trên ghế là một ông lão tóc đã bạc, nở nụ cười hiền hòa. Vừa nhìn thấy Lâm Kiều, ông ấy lập tức đứng dậy, "Cô là cô giáo Lâm phải không?"
Lâm Kiều đã đoán ra thân phận của ông ấy, "Chào thầy Tiêu ạ."
"Chào cô, chào cô. Mấy tháng qua tôi không có mặt, cảm ơn cô đã tận tình lo cho lớp 10/3 và lớp 10/4."
Thầy Tiêu trông rất dễ gần, nói chuyện chậm rãi, nhưng vì quá dễ dãi nên có lẽ khó mà quản được mấy đứa nghịch ngợm trong lớp.
Sau khi chào hỏi, Lâm Kiều định nghe xem hiệu trưởng Tằng gọi mình đến vì chuyện gì, nhưng ông ấy lại nhìn vào thứ cô đang cầm trên tay, "Cái này là gì?"
"Là xà phòng do học sinh làm ạ." Lâm Kiều đã hướng dẫn học sinh làm nên không sợ ông ấy hỏi, dù sao cô cũng không động đến phòng thí nghiệm hay dùng tiền của trường.
Nhưng vì có thầy Tiêu ở đây, cô nhanh chóng bổ sung thêm: "Học sinh thấy em sắp rời đi nên tặng em một bánh làm kỷ niệm."
Thầy Tiêu chẳng để tâm, "Đây là xà phòng làm từ dầu và kiềm đúng không?"
"Vâng." Thấy ông ấy có hứng thú, Lâm Kiều liền đưa một bánh ra cho ông ấy xem.
Không ngờ bánh xà phòng cô đưa lại là của Tề Hoài Văn, trên đó được khắc chữ "Tề" rất ngay ngắn. Thầy Tiêu xem xong, lại đưa cho hiệu phó Tề, "Làm tốt lắm."
Hiệu phó Tề cũng không ngờ Lâm Kiều không chỉ dạy thí nghiệm mà còn có thể cùng học sinh làm ra sản phẩm thực tế, "Thằng bé chưa từng cho tôi xem."
Cuối cùng bánh xà phòng đến tay hiệu trưởng Tằng. Ông ấy xoa nhẹ một lúc, rồi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lâm Kiều, "Lần trước tôi đã nói hơi nặng lời."
Câu này gần như là một lời xin lỗi, khiến Lâm Kiều thoáng sững sờ.
Hiệu trưởng Tằng đã đưa trả lại bánh xà phòng cho cô, khẽ gật đầu, "Làm tốt lắm."
Lâm Kiều nhanh chóng hiểu ra, có lẽ là nhờ bài báo đó.
Trước đây hiệu trưởng Tằng không cho cô làm thí nghiệm cũng là vì cẩn trọng, bây giờ đã được cấp trên khen ngợi, thì chẳng còn lý do gì để ngăn cản nữa.
Nếu như đây là lời mở đầu, vậy thì lần này hiệu trưởng gọi cô tới, chắc chắn không phải là chuyện xấu.
Quả nhiên, hiệu trưởng Tằng mời cô ngồi xuống rồi nói: "Chuyện sắp xếp cho cô thời gian tới, nhà trường vẫn chưa đưa ra quyết định chính thức. Phần lớn là do chúng tôi còn phân vân, không biết nên để cô dạy khối lớp 10, hay là khối lớp 9, đợi sang năm thầy Tiêu nghỉ hưu thì nhận lớp của thầy."
Lớp 9 mới bắt đầu học môn hóa, nếu dạy một năm trước khi chuyển thì cũng hợp lý. Hiện tại, lớp 10 chưa thiếu giáo viên như lớp 11.
Lâm Kiều gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Hiệu trưởng Tằng nhìn sang thầy Tiêu, "Thầy Tiêu hôm nay đến đây là để nói rằng thầy tuổi đã cao, sau khi bị thương chân cũng không còn được tốt, thầy muốn nghỉ hưu ngay bây giờ. Nếu giao cho cô phụ trách lớp 10/3 và lớp 10/4, cô có tự tin không?"
Hóa ra là muốn cô tiếp quản lớp 10/3 và lớp 10/4.
Lâm Kiều khá bất ngờ, liền theo bản năng nhìn sang thầy Tiêu.
Thầy Tiêu vỗ nhẹ lên chân mình, "Chân không còn tốt nữa, đi lại nhiều một chút là sưng, sau này cũng không thể đứng lớp lâu được. Cô đã dạy chúng nửa học kỳ, lại dạy rất tốt, nhờ cô bỏ thêm chút công sức giúp tôi đưa bọn trẻ đi hết chặng đường này."
Lời nói mang chút tiếc nuối, nhưng lại chân thành, rõ ràng thầy thực sự muốn giao hai lớp cho Lâm Kiều.
Lâm Kiều không phải người quanh co, "Tôi có thể tiếp nhận, nhưng tôi muốn tham dự kỳ thi đại học năm sau, e rằng chỉ có thể dạy hết năm nay thôi."
Đến khi cô thi đại học xong, thầy Tiêu cũng đã nghỉ hưu, trường vẫn sẽ thiếu giáo viên hoá học.
Đây là chuyện mà Lâm Kiều cần phải nói rõ, không thể để nhà trường lâm vào tình cảnh thiếu người giảng dạy vào phút cuối. Hiệu trưởng Tằng rõ ràng không ngờ đến điều này, liền cau mày lại ngay tức khắc.
Hiệu phó Tề thì từ lâu đã nhận ra điều gì đó từ việc Lâm Kiều mượn sách giáo khoa phụ trợ: "Đợi cô ấy thi đại học vào năm sau, lứa học sinh sư phạm đầu tiên cũng sẽ tốt nghiệp."
Quả đúng vậy, lông mày của hiệu trưởng Tằng giãn ra trở lại: "Vậy thì cô cứ tiếp tục giảng dạy lớp này cho xong, cố gắng đạt được thành tích nào đó."
Dù Lâm Kiều dạy rất tốt, mất cô ấy thì cũng có chút tiếc, nhưng năm nay cô ấy mới chỉ 19 tuổi, còn rất trẻ, muốn tiếp tục học lên cũng là chuyện bình thường. Người trẻ có năng lực và hoài bão như cô, nếu chỉ có bằng cấp trung học thì đúng là đáng tiếc.
Chuyện đã được quyết định xong, nhìn Lâm Kiều ôm mấy bánh xà phòng thủ công, nghĩ đến tên từng người được khắc trên đó, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Chắc lát nữa tôi phải hỏi bọn họ xem, tôi đi rồi họ tặng tôi cái gì," thầy Tiêu cố tình nheo mắt đùa.
Hiệu phó Tề mỉm cười, ngay cả đôi môi luôn cứng cỏi của hiệu trưởng Tằng, do vẻ khắc khổ của năm tháng hằn lên, cũng khẽ cong lên một chút.
Không khí trở nên thoải mái hơn, ông ấy lại nhớ đến cuộc họp gần đây liền hỏi Lâm Kiều: "Nếu lớp thí nghiệm có thể mở, em còn đề xuất gì không?"
Hiệu trưởng Tằng là người rất cẩn thận. Nếu ngay cả ông ấy cũng nói "nếu," chẳng lẽ điều này có chút hy vọng?
Trong lòng Lâm Kiều khẽ động, cô không vội trả lời ngay mà ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Hãy bắt đầu từ những điều cơ bản thú vị nhất, quan trọng là để phần lớn học sinh có thể tiếp xúc với thí nghiệm. Lần trước thầy nói cũng đúng, kinh phí thực sự là một vấn đề. Nếu muốn cấp kinh phí để xây dựng phòng thí nghiệm hoàn chỉnh cho từng trường, quốc gia chắc chắn không thể gánh nổi."
Đây đúng là một lý do khiến đến giờ vẫn chưa có kết quả gì. Hiệu trưởng Tằng gật đầu.
"Vấn đề còn lại là nguồn giáo viên," Lâm Kiều tiếp tục. "Một số thí nghiệm có mức độ nguy hiểm nhất định, chẳng hạn như việc sử dụng đèn cồn. Ngay cả khi không để học sinh thực hiện, thì giáo viên cũng cần cẩn thận trong quá trình trình diễn. Giáo viên dạy thí nghiệm phải có trình độ nhất định." Edit: FB Frenalis
Hiệu trưởng Tằng ngay lập tức nghĩ đến Trịnh Tuệ Phương, người từng làm thí nghiệm và tự làm mình bị thương. Sau này, ông ấy hỏi tổ trưởng Cao thì biết được thí nghiệm không hề nguy hiểm nếu làm đúng cách. Vụ nổ của Trịnh Tuệ Phương là do thao tác sai, sử dụng cồn khan không nước và lượng dùng vượt xa mức bình thường.
Sắc mặt hiệu trưởng Tằng nghiêm nghị, gật đầu lần nữa: "Cần phải chú ý điều này."
"Hiện tại em chỉ nghĩ ra bấy nhiêu, nếu còn gì thêm, em sẽ báo với thầy."
"Được rồi, cô với thầy Tiêu về trước làm bàn giao đi, thầy Tề ở lại một chút."
Khi mọi người rời đi, hiệu trưởng Tằng không vội nói gì, ông ấy im lặng một lúc mới hỏi hiệu phó Tề: "Trước đây cậu từng nói muốn tuyển thêm vài thực tập sinh?"
Hiệu phó Tề đã từng đề nghị điều này. Ông ấy không chỉ muốn tuyển thêm sinh viên đại học đến thực tập, mà còn muốn những thân nhân quân nhân được bố trí vào làm việc trong trường cũng phải tham gia kỳ thi tuyển dụng. Người nào đỗ thì làm giáo viên, không đỗ thì chuyển sang làm công tác hậu cần, tránh làm ảnh hưởng đến học sinh.
Lấy cảm hứng từ Lâm Kiều và Tống Tĩnh, ông ấy nhận ra những thân nhân quân nhân mà trường tiếp nhận có trình độ rất khác nhau. Điều này khiến ông ấy không phát hiện ra tài năng của người như Lâm Kiều, trong khi người như Trịnh Tuệ Phương lại chỉ biết trốn tránh trách nhiệm.
Tuy nhiên, hiệu trưởng Tằng do trải qua nhiều kinh nghiệm cá nhân, có một sự bảo vệ bản năng với những người lớn tuổi và rất cẩn trọng với bất kỳ sự thay đổi nào.
Thấy ông ấy gật đầu, hiệu trưởng Tằng chỉ im lặng suy nghĩ một lúc: "Vậy tuyển thêm một số thực tập sinh cho môn Lý, Hóa, Sinh, xem họ có trình độ không."
Ba môn này đều có thí nghiệm, chỉ là môn nào nhiều, môn nào ít. Hiện tại chưa ai biết liệu lớp thí nghiệm có được duyệt hay không, và nếu có thì sẽ là môn nào.
Hiệu phó Tề gật đầu, chờ thêm một lúc, nhưng hiệu trưởng Tằng vẫn không nhắc đến chuyện kỳ thi tuyển thân nhân quân nhân.
Có vẻ ông ấy vẫn chưa đồng ý chuyện đó. Hiệu phó Tề hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không còn cách nào khác: "Còn việc gì không? Nếu không thì tôi về."
Hiệu trưởng Tằng cũng biết ông ấy đang chờ điều gì, nhưng vẫn nói: "Về đi."
Ở phía bên kia, thầy Tiêu và Lâm Kiều - hai người mà tuổi tác có thể chênh lệch như ông cháu, lại rất hòa hợp với nhau. Vì chân thầy Tiêu không tiện, Lâm Kiều cố tình đi chậm lại, đi phía sau nhưng không vội đề nghị đỡ ông ấy đi.
Điều này thực sự rất tinh tế. Nhiều người già trong lòng vẫn chưa chấp nhận tuổi già, dù đi chậm cũng thích tự đi hơn là dùng gậy hay nhờ người đỡ.
Thầy Tiêu mỉm cười nhìn cô một cái: "Nghe nói cô đối xử với học sinh rất tốt."
"Là vì các em học sinh rất ngoan," Lâm Kiều đáp thật lòng. Chính những học sinh không liên quan đến cốt truyện nguyên bản đã giúp cô nhìn thấy sự tươi mới của thế giới này.
Nhắc đến cốt truyện, ngoài việc thời điểm ban đầu ra, cô gần như đã quên mất nó, cũng không biết cốt truyện ở thời điểm này đã tiến triển đến đâu. Dù sao cũng hơi khác, vì hợp tác giữa cô và Quý Đạc đã mở rộng từ hôn nhân sang cả chuyện trên giường lẫn công việc.
Trong lúc nói chuyện, họ đã đến lớp 10/4. Lâm Kiều không bước vào, nhường không gian cho thầy Tiêu nói vài lời riêng với học sinh.
Không nghĩ tới Quân Tử lại nhìn thấy cô, liền lén lút chạy ra từ cửa sau: "Cô giáo Lâm, hiệu trưởng gọi cô có việc gì thế ạ?"
Lúc xảy ra cuộc cãi vã với cô Trịnh, cậu không có mặt, sau khi nghe kể lại thì đã vô cùng tiếc nuối, từ đó luôn lo lắng cho cô Lâm. Nghĩ đến những điều nghe được từ Lưu Thúy Anh, biết rằng Lâm Kiều sẽ rời đi, lúc ôn tập cuối kỳ cũng không yên tâm.
Lâm Kiều cố tình bí ẩn: "Em đoán thử xem."
"Làm sao em đoán được chứ." Quân Tử gãi đầu, "Nhưng nhìn cô thế này, chắc không phải chuyện xấu đâu nhỉ?"
"Thôi, em vào lớp đi," Lâm Kiều giục cậu.
Trên bục giảng, thầy Tiêu rõ ràng cũng đã thấy: "Lương Quân." Quân Tử lập tức vội vã chạy về từ cửa sau.
Vừa ngồi xuống, thầy Tiêu đã cười nói: "Lần này thầy đến đây là để tạm biệt các em."
Tạm biệt?
Cả lớp học sinh đều ngơ ngác.
"Thầy đã già rồi, chân cẳng cũng không còn nhanh nhẹn nữa. Năm học tiếp theo, các em sẽ được một giáo viên mới dạy."
Học sinh bên dưới vẫn chưa hết bàng hoàng.
Giáo viên mới? Là ai? Sao thầy Tiêu lại sắp rời đi?
Những học sinh phản ứng nhanh như Tề Hoài Văn lập tức quay ra hành lang nhìn.
Thầy Tiêu mỉm cười, cũng nhìn ra phía cửa: "Thôi được rồi, cô Lâm vào đi, tôi nghĩ bọn trẻ không muốn nghe tôi nói nữa."
Lâm Kiều đành bước vào, vừa đứng trên bục giảng, bên dưới đã nổ tung.
"Là cô giáo Lâm? Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy chúng ta?"
Có người khẽ kêu lên, cũng có người không muốn thể hiện quá rõ, vội kéo người bên cạnh.
Thầy Tiêu đều thấy hết, có chút bất lực nhưng không hề tức giận, "Các em thấy Tiểu Lâm còn vui hơn thấy thầy nữa."
Bên dưới có vài tiếng cười ngượng ngùng, nhưng đôi mắt của mọi người thực sự sáng lên.
"Xem ra cô vẫn được yêu mến hơn," thầy Tiêu cảm thán, nhìn về phía Lâm Kiều, "Vậy tôi giao bọn học trò này lại cho cô nhé."
"Vâng." Lâm Kiều gật đầu, vừa định nói gì thì bị học sinh bên dưới cắt ngang.
Khác với tiếng huýt sáo và tiếng la ó lần trước, lần này là tràng pháo tay vang lên đều đặn. Đặc biệt là mấy tên học trò nghịch ngợm như Quân Tử, vỗ tay đến mức muốn đỏ cả tay.
Sau buổi sáng phát sách, quét dọn lớp học xong, Quân Tử gần như lao về nhà như cơn gió.
Lưu Thúy Anh bị cậu đụng phải, đến nỗi cái ki hốt rác rơi xuống đất, "Làm gì mà chạy nhanh thế? Không sợ ngã à?"
Quân Tử ném phịch cặp sách xuống, chỉ nói một câu: "Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy chúng con."
"Sao cơ?" Lưu Thúy Anh vẫn chưa hiểu.
Quân Tử lặp lại: "Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy chúng con, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm mới của chúng con!"
"Cô giáo Lâm sẽ tiếp tục dạy bọn con? Tốt quá, chuyện tốt lớn đấy chứ." Lúc này Lưu Thúy Anh mới hiểu ra, thậm chí còn không kịp nhặt lại cái ki hốt rác.
Quân Tử thấy vậy, muốn tranh thủ lúc bà ấy vui vẻ mà nói về việc cậu định nhập ngũ sớm.
Nhưng khi lời định nói đã đến bên miệng, cậu lại đột nhiên do dự, cuối cùng nhìn thấy mẹ mình còn đang khe khẽ hát, cậu quyết định để sau, không muốn phá hỏng tâm trạng vui vẻ của mẹ.
Bên này đang náo nhiệt, còn bên Lâm Kiều cũng nhận được một tin tốt.
Đầu tháng cô gửi một gói lớn quần áo may sẵn và quần áo cũ cho Lưu Ngọc Lan cùng các em nhỏ. Lưu Ngọc Lan đã nhận được, viết thư bảo rằng mấy đứa em rất thích, bảo cô sau này đừng tốn kém nữa, mấy bộ quần áo cũ cũng rất tốt, đến chú Dương cũng không nỡ mặc đi làm.
Rồi lại có thư của Lâm Vĩ gửi về nhà.
Lần này thư được gửi từ một nơi khác, không chỉ có vợ chồng nhà họ Lâm nhận được, mà Lưu Ngọc Lan cũng nhận được một lá, bên trong còn kèm theo một đồng, nhờ bà ấy nhân cơ hội chuyển lại cho Quách Yến.
Lưu Ngọc Lan rõ ràng không ngờ Lâm Vĩ lại viết thư cho bà ấy, Lâm Kiều thì càng không ngờ.
Lâm Vĩ làm việc rất khác với bố mẹ anh ấy, biết Lâm Kiều không tiện liên lạc với mình nên chưa bao giờ hỏi thăm tin tức của cô. Anh ấy biết lần này đi, Lâm Kiều chắc chắn sẽ lo lắng cho mình, nên nhờ Lưu Ngọc Lan để ý nhà họ Lâm, còn viết riêng một lá thư cho bà ấy, thậm chí còn gửi tiền cho Quách Yến.
"Đại Vĩ nó đã tìm được việc làm, sống rất tốt, bảo mẹ báo cho con và Yến Tử biết, để con yên tâm."
Nhưng Lâm Vĩ vốn là người chịu khó và biết tiết kiệm, nếu thực sự sống tốt, sao có thể chỉ tiết kiệm được một đồng sau ngần ấy thời gian?
Dù vợ chồng nhà họ Lâm cũng có nhận được, nhưng chắc chắn cũng không nhiều. Chắc hẳn là anh ấy đã tiết kiệm từng chút từ miệng ăn, cố ý an ủi mọi người.
Lâm Kiều cũng không có cách nào khác, hơn nữa nếu Lâm Vĩ dám viết thư về, địa chỉ anh ấy để lại chắc chắn là giả. Lần này anh ấy hẳn đã quyết tâm bươn chải bên ngoài rồi.
Lá thư còn lại quả nhiên là thư hồi âm từ văn phòng lãnh đạo. Lâm Kiều đã đọc báo, cũng đoán được phần nào nội dung. Nhưng nét chữ ký bên dưới lại rất cứng cáp, từng nét bút mang theo phong thái mạnh mẽ, khác hẳn những nét chữ khác. Lâm Kiều tìm tờ báo cũ để so sánh, không ngờ lại là chữ viết tay của lãnh đạo.
Điều này thực sự rất có giá trị để lưu giữ, Lâm Kiều nghĩ một lúc, quyết định lần sau về nhà cũ sẽ mang theo để bố mẹ vui lây.
Vừa cất hai lá thư đi, phía dưới nhà Quý Đạc đã về.
Giờ này...
Lâm Kiều cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện vẫn còn gần một tiếng nữa mới tới giờ tan làm của anh.
Quý Đạc rất hiếm khi về nhà vào lúc này, đặc biệt là buổi sáng, chưa kịp nghĩ nhiều, anh đã sải bước lên lầu, "Anh phải đi ra ngoài."
Giọng nói vẫn trầm như mọi khi, sắc mặt cũng vẫn điềm tĩnh, nhưng không biết tại sao, Lâm Kiều lại nhớ tới lần đầu tiên gặp anh khi bước xuống xe. Hành động dứt khoát, lời nói gãy gọn đầy khí thế, tất cả cảm xúc đều bị anh đè nén dưới vẻ bình thản không một kẽ hở này.
Cô cảm thấy hơi căng thẳng, "Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có gì." Quý Đạc trả lời theo phản xạ, nhận ra giọng cô trầm hơn mọi khi, anh lại nhìn về phía cô, "Chuyện của một trưởng bối trong gia đình."
Không phải công việc, cũng không phải chuyện của nhà họ Quý, điều này khiến Lâm Kiều yên tâm hơn phần nào.
Nhưng chỉ là chuyện của một trưởng bối trong gia đình, sao anh lại có vẻ căng thẳng như vậy? Áp lực này gần như bằng lần nghe tin ông cụ Quý bị bệnh nhập viện.
Lâm Kiều hơi tò mò, nhưng không hỏi nhiều, chuyện gì không nên hỏi thì cô chưa bao giờ hỏi.
Quý Đạc lại nghĩ cô sẽ hỏi, vừa mở tủ lấy quần áo thay, vừa do dự không biết có nên giải thích hay không, nếu giải thích thì phải giải thích thế nào.
Lấy quần áo ra, Lâm Kiều chỉ đưa cho anh một cái túi du lịch, giúp anh xếp đồ vào, "Còn cần mang theo gì nữa không? Tiền anh có đủ không?"
Bình tĩnh, dứt khoát, như mọi khi khi có chuyện xảy ra, đó là kiểu mà anh rất thích, không dài dòng. Nhưng hôm nay khi anh nhìn cô, trong lòng không hiểu sao nghẹn lại.
Không thể nói rõ lý do là gì, có lẽ là vì trong lòng anh vốn đã có chuyện, chỉ cần một chút gì đó cũng dễ khiến anh khó chịu. Quý Đạc cố gắng kiềm chế cảm xúc này, "Mang theo một bộ áo dài tay là được, trong nhà còn bao nhiêu tiền mặt, cái nào dùng được thì em đưa hết cho anh."
Mang áo dài tay, nghĩa là nơi đó không quá nóng, chắc hẳn phải đi xa một chút.
Trong nháy mắt Lâm Kiều đã nghĩ tới vài nơi, cô cũng lấy hộp tiền ra từ trong tủ, "Mấy hôm trước anh đưa phần chia chưa kịp gửi, cộng với số trước đó, tổng cộng có hơn chín trăm."
Gần đây việc kinh doanh của anh chắc đã mở rộng quy mô, mấy ngày gần đây tiền đến tay cô mỗi ngày đều vài chục.
Nhưng hơn chín trăm vẫn khiến anh cau mày, có vẻ không hài lòng, nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ rút hết số chẵn, "Anh đi rồi sẽ về ngay."
Cất tiền vào người, nhét quần áo vào túi du lịch, kéo khóa và đi xuống lầu.
Lâm Kiều thấy anh sắp đi, vội theo sau mấy bước xuống lầu, anh nghĩ cô còn có lời muốn dặn dò nên cũng dừng lại.
"Bố mẹ chúng ta..." Cô mở miệng hỏi.
"Cứ nói là anh có chút việc, tạm thời chưa về." Quý Đạc ngắt lời cô.
Lâm Kiều vốn định dặn dò thêm mấy câu, nhưng thấy ánh mắt anh trầm xuống, chắc cũng không có thời gian để nghe cô dông dài, nên cô chỉ nói ngắn gọn bốn chữ, "Đi đường bình an."
Quý Đạc không nói gì thêm, nhìn cô thật sâu một cái rồi quay người rời đi.
Đến cửa sân, anh dừng lại một chút, nói: "Muốn dùng xe thì tới chỗ Tiểu Phương."
"Vâng, em biết rồi." Lâm Kiều đứng ở cửa tiễn anh, nhìn thấy Quý Đạc đã lên xe.
Quý Đạc nhíu mày, trong đầu nhanh chóng rà soát lại mọi thứ, kiểm tra xem có gì bỏ sót không, rồi mới dặn Tiểu Phương: "Tới ga tàu hỏa."
Khi suy nghĩ xong, anh vô thức quay đầu nhìn lại. Lúc này xe đã rẽ ngoặt, không còn thấy bóng dáng ngôi nhà nhỏ cùng người phụ nữ ấy nữa.
*****
Sáng hôm sau, khi Lâm Kiều thức dậy, gối bên cạnh vẫn ngay ngắn, không hề có dấu vết của người nằm. Đi xuống bếp, cô cũng không thấy ai để lại phần cơm cho mình.
Cô đứng thừ người ra vài giây, cầm trên tay bàn chải và kem đánh răng, chợt nhận ra thói quen thực sự là một thứ đáng sợ, nhất là những thói quen đã thấm sâu vào cuộc sống hàng ngày.
Nhưng cô vẫn phải đi làm, không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều. Nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cô vội vã xuống nhà ăn dùng bữa sáng rồi mang theo đồ đạc đến trường.
Sau khi lên lớp 11, toàn bộ học sinh và giáo viên đều chuyển lên tầng trên của tòa nhà dạy học, kể cả văn phòng của giáo viên.
Lâm Kiều được sắp xếp ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ, rất tiện để quan sát học sinh, đặc biệt là việc theo dõi những em có dấu hiệu yêu sớm hay lén hút thuốc. Thực ra vị trí này chỉ có tầm nhìn tốt hơn thôi, bên ngoài mái hiên có tổ chim én, thỉnh thoảng cô còn nghe được tiếng ríu rít của chúng.
"Không thể chỉ chăm chăm vào môn Hóa được, cô xem kết quả môn Toán của lớp cô đi." Chủ nhiệm lớp 11/3 đưa cho Lâm Kiều một bảng điểm. (Đã vào năm học mới rồi nên hiện tại là lớp 11 nhé).
Lâm Kiều chỉ mới liếc qua đã cảm thấy nhức đầu, điểm Toán còn tệ hơn điểm Hóa trước khi cô nhận lớp.
Không lâu sau, giáo viên dạy Văn và Sinh cũng tìm cô, không ngoài dự đoán, lớp 11/4 xếp bét bảng toàn khối ở mọi môn, đúng là khởi đầu đầy gian truân.
Tổ trưởng Cao đang ngồi chuẩn bị giáo án, nhìn thấy vậy cười khẽ: "Cô lại quay về rồi sao?"
"Vâng, lại về rồi." Lâm Kiều thở dài, "Mọi người nhớ mua xà phòng lỏng của em nhé, để em kiếm thêm chút thu nhập."
Cô vừa nói xong, cả phòng bật cười, có người còn nói: "Bạn cô làm ăn tốt đấy, nghe nói giờ ở Yến Đô cũng bán rồi."
Loại xà phòng này đã có chút tiếng tăm ở Yến Đô, nhưng phạm vi vẫn còn hạn chế, chưa có điểm bán cố định nên cũng không dễ mua. Những người như chủ nhiệm lớp 11/3 và tổ trưởng Cao nếu có nhu cầu vẫn hay tìm Lâm Kiều, vì thế nhà cô lúc nào cũng trữ sẵn một thùng lớn.
Đang nói chuyện thì hiệu phó Tề bước vào.
Lâm Kiều tưởng ông ấy cũng đến để nhắc nhở cô chú ý tới môn Vật Lý của lớp bốn, nhưng không ngờ ông ấy lại dẫn theo một thanh niên trẻ, giới thiệu: "Đây là thầy giáo thực tập mới môn Vật Lý của khối chúng ta, Ngô Hải Dương."
"Ngô Hải Dương?" Mấy thầy cô trong phòng ngước nhìn, "Ngô Hải Dương cũng bắt đầu đi thực tập rồi sao?"
Lâm Kiều cũng không xa lạ với cái tên này, nghe vậy liền đưa mắt nhìn người thanh niên.
Anh ấy chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, trong số học sinh niên khóa 77-78 không phải là hiếm. Ngoại hình bình thường, nhưng ánh mắt sáng ngời và đầy kiên định. Khi bước vào phòng có thể thấy rõ ràng đôi chân anh ấy không được linh hoạt, nhưng gương mặt vẫn toát lên vẻ tự nhiên, không có chút ngại ngần nào. Điều này khiến anh ấy mang chút dáng dấp của hiệu phó Tề.
Hiệu phó Tề hiển nhiên rất hài lòng với cậu học trò do mình đào tạo, chỉ vào bàn làm việc của mình cho Ngô Hải Dương, rồi giới thiệu Lâm Kiều và chủ nhiệm lớp 11/3 với anh ấy.
Có vẻ như hiệu phó Tề muốn trực tiếp hướng dẫn anh ấy, để anh ấy thực tập ở cả hai lớp 11/3 và 11/4.
Ngô Hải Dương lịch sự chào hỏi cả hai cô, khi nghe tới tên Lâm Kiều, anh ấy còn nhìn kỹ thêm một lần, "Có phải cô là đồng chí Lâm Kiều, người từng gửi kiến nghị lên lãnh đạo không?"
"Đúng là cô ấy." Nhắc đến Lâm Kiều, trên gương mặt của hiệu phó Tề hiện rõ nụ cười tự hào, "Em cũng đã đọc báo à?"
"Thầy chẳng phải luôn dạy rằng, con người không nên che mắt mình, phải luôn quan tâm đến những vấn đề lớn của đất nước sao. Những năm qua, dù ở nông thôn hay ở trường học, em đều duy trì thói quen đọc báo. Năm đó, dù thầy chưa viết thư thông báo cho em, em cũng đã biết là kỳ thi đại học sẽ được khôi phục."
Nghe anh ấy nói, hiệu phó Tề càng thêm hài lòng. Khi đến giờ lên lớp, ông ấy dẫn Ngô Hải Dương theo, chuẩn bị giới thiệu anh ấy với học sinh của cả hai lớp 11/3 và 11/4.
Khi người thanh niên có đôi chân không đều bước từng bước khập khiễng vào lớp học, Tề Hoài Văn ngồi ở hàng ghế cuối, ban đầu còn tỏ vẻ thờ ơ, nhưng sau đó ánh mắt cậu ấy dần trở nên trầm ngâm.