Cháu gái của ông cụ Cố lại có tin tức sao? Vào lúc này?
Phản ứng đầu tiên của Lâm Kiều không phải là vui mừng, mà là ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Quý Đạc. Không phải cô không muốn ông cụ Cố tìm được người thân, mà là thời điểm này thật khó để không khiến người ta sinh nghi. Mới chỉ nửa tháng kể từ khi người cháu của ông cụ Cố đến gây sự, họ vừa mới giữ chân ông ta lại, định đưa ông ta về quê thì hiện giờ đã có tin tức của Thiếu Trân?
Lâm Kiều nhận thấy Quý Đạc cũng đang cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, rõ ràng không có chút nào là vui mừng. Nhưng khi chạm phải ánh nhìn của cô, sự sắc bén trong mắt anh dường như dịu đi đôi chút. Anh nhanh chóng giải thích ngắn gọn: "Người ta tìm thấy cô ấy ở địa phương cách đây ba ngày và đã đưa về đây. Anh phải đi ngay bây giờ. Có một số việc, nếu có em ở đó thì sẽ tiện hơn. Em có rảnh không?"
"Vậy thì lên xe đi."
Lâm Kiều không nói thêm lời thừa thãi nào, động tác nhanh nhẹn khiến Quý Đạc không khỏi dõi theo bóng lưng cô vài giây. Nhưng cũng chỉ vài giây, anh đã sải bước lên trước và mở cửa xe cho cô.
Dù trong lòng có bao nhiêu suy đoán, họ vẫn phải gặp người phụ nữ kia trước. Lỡ đâu đó thật sự là cô ấy thì sao? Một phần ngàn khả năng cũng vẫn là khả năng.
Chiếc xe không chạy đến bệnh viện nơi ông cụ Cố đang ở, mà dừng trước một căn nhà nhỏ gần chỗ mà lần trước họ đã mời Tô Chính dùng bữa. "Đây là nhà của Tô Chính. Hai năm nay cậu ấy tránh về nhà vì không muốn bị thúc ép chuyện cưới xin, nên chuyển ra sống ở đây." Quý Đạc giải thích ngắn gọn khi bước tới gõ cửa.
Không lâu sau, Tô Chính ra mở cửa. Thấy Lâm Kiều đi cùng, anh ta cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Vừa đi vào, anh ta vừa hạ giọng giải thích với hai người: "Tôi sợ không phải là người thật, lại khiến ông cụ Cố thêm đau lòng, nên đã chặn lại giữa đường và đưa cô ấy đến đây trước." Rõ ràng, anh ta cũng có cùng nỗi lo như họ.
"Đã hỏi được gì chưa?" Quý Đạc trầm giọng hỏi.
"Chưa." Không ngờ Tô Chính lại đáp, "Tôi đến giờ còn chưa nói được một câu với cô ấy."
Điều này khiến Quý Đạc ngạc nhiên, anh dừng lại nhìn anh ta.
"Cậu đừng nhìn tôi như vậy. Đổi lại là cậu, cậu cũng hỏi không nổi đâu. Tình trạng của cô ấy..." Tô Chính ngập ngừng, không biết nên diễn tả thế nào. "Thôi, cậu tự vào xem đi."
Căn nhà của Tô Chính không lớn, chỉ có ba gian chính. Người phụ nữ kia được đưa vào gian phòng trống phía Tây. Bên ngoài cửa có đặt một chiếc ghế, trên đó ngồi một người đàn ông trẻ tuổi, da ngăm đen, dáng người thấp, cũng mặc cảnh phục, chắc là người đã đưa cô ấy đến nhận thân.
Thấy mọi người đến, anh ta đứng lên chào hỏi. Vừa mở miệng đã lộ rõ giọng nói mang đậm âm sắc miền Nam.
Dù nghe hơi khó khăn nhưng ba người họ đều không biểu hiện ra, chỉ trao đổi vài câu rồi anh ta gõ cửa, nói một tràng tiếng địa phương.
Nội dung thì không ai hiểu, nhưng sau khi nói xong, anh ta đợi một lát mới đẩy cửa bước vào.
Dù đã được thông báo trước và có thời gian chuẩn bị, khi cửa vừa mở ra, người phụ nữ bên trong vẫn rụt người lại rõ ràng.
Lâm Kiều chỉ liếc một cái đã hiểu tại sao Tô Chính đến giờ vẫn chưa nói chuyện được với người phụ nữ này.
Cô ấy rõ ràng giống như một con chim sợ hãi. Phòng cũng không nhỏ, nhưng co rúm lại trong chiếc ghế to rộng so với vóc dáng của mình. Áo quần rách rưới, tóc tai bù xù, chỉ có thể thấy cái cằm gầy nhọn, hễ có chút tiếng động là lại ôm chặt lấy mình run rẩy.
Đây tuyệt đối không phải phản ứng của một người bình thường. Quý Đạc chỉ liếc qua một cái đã đóng cửa lại, bước ra vài bước khẽ hỏi: "Cô ấy bị ngược đãi sao?"
Tô Chính gật đầu, "Bị chồng đánh đập. Cảnh sát bên đó tìm được cô ấy cũng là nhờ cô ấy vừa chạy đi tố cáo việc bị chồng bạo hành."
"Nếu sợ hãi đến mức này, trước đây cô ấy chưa từng báo án à?" Quý Đạc nhanh chóng phát hiện ra điểm bất thường.
Người đàn ông đi cùng gãi mũi, "Cái này tôi không biết. Cô ấy thuộc phạm vi quản lý của đồn cảnh sát dưới huyện, đây là lần đầu tiên cô ấy chạy đến đồn cảnh sát của chúng tôi."
Nhưng nếu anh ta thật sự không biết gì, tại sao lại gãi mũi?
Điều này cho thấy có thể trong lời nói có phần che giấu. Hoặc là anh ta biết việc cô ấy đã từng cầu cứu đồn cảnh sát dưới huyện, hoặc trước đây cô ấy còn nhờ họ giúp đỡ.
Có lẽ anh ta rất hiểu cách xử lý những vụ việc như thế này, chỉ đơn giản là gọi người chồng đến dạy dỗ đôi câu, rồi để họ về nhà tiếp tục đánh mắng nhau. Đừng nói đây là thập niên 80, ngay cả 40 năm sau, bạo lực gia đình vẫn chưa chắc đã được giải quyết đúng cách.
Huống chi nơi họ sống lại là vùng sâu vùng xa, chỉ vì người phụ nữ này nói rằng cô ấy đến từ Yến Đô, bị bắt cóc khi ông nội cô ấy bị đưa đi cải tạo, nên họ mới nghĩ đến ông cụ Cố. Nếu không liên hệ được với ông cụ Cố, chỉ đơn thuần nói mình bị bắt cóc, liệu họ có giải quyết không cũng là điều chưa rõ, loại tin tức như vậy trước đây cũng không phải chưa từng nghe qua.
Khuôn mặt của Quý Đạc trầm xuống, còn vẻ mặt của Lâm Kiều thì càng lạnh lẽo hơn, "Cô ấy ăn tối chưa?"
"Ăn rồi," người đồng chí đưa cô ấy đến trả lời, "Tôi mới vừa đưa vào, ban đầu cô ấy không động đến, sau đó khi quay lại xem thì thấy đã ăn hết rồi."
Đó chỉ là phản ứng tâm lý quá mạnh, sự đề phòng quá cao. Chỉ cần cô ấy ăn được, nghĩa là vẫn còn tốt hơn việc hoàn toàn kháng cự với thế giới bên ngoài.
Không thể giải quyết vấn đề ngay lập tức, ba người họ và người đồng chí đó đi vào phòng của Tô Chính để hỏi kỹ hơn về tình hình.
Người phụ nữ được đưa đến tên là Trần Chiêu Nam, không phải người bản địa, bị ép gả khi mới mười mấy tuổi. Vì không có con, cô ấy thường xuyên bị chồng và mẹ chồng đánh mắng. Lần này cô ấy trốn chạy với cả người đầy thương tích, đi bộ hàng chục dặm đến đồn cảnh sát huyện. Cô ấy không nói về việc bị đánh, mà chỉ liên tục nói muốn tìm ông nội, muốn ông nội đến cứu, "Cô ấy nói họ của mình là Cố, tên là Thiếu Trân, trước đây đến từ Yến Đô, chúng tôi thấy mọi thông tin đều khớp, còn gương mặt thì giống nhau nên mới đưa cô ấy tới đây."
"Giống sao?" Quý Đạc quay sang hỏi Tô Chính đang ngồi bên cạnh.
Tô Chính cười khổ, "Kể từ lúc cô ấy đến, tôi thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt cô ấy, làm sao biết được trông thế nào?"
Vậy thì đúng là khó xử lý thật, không nói chuyện, không thấy mặt, làm sao có thể xác nhận cô ấy là ai? Chẳng lẽ cứ tiếp tục thế này mãi?
Người đồng chí đưa cô ấy đến cũng có chút lúng túng, "Chúng tôi không làm gì cô ấy cả, nhưng suốt chặng đường, ai lại gần một chút là cô ấy lại sợ hãi."
Mọi người im lặng không lên tiếng, một lát sau Lâm Kiều đứng dậy, "Để tôi đi hỏi thử. Tôi là phụ nữ, có thể cô ấy sẽ ít đề phòng hơn."
Không ngờ Quý Đạc cũng đứng dậy theo, Lâm Kiều còn tưởng anh định đi cùng, "Anh thôi đi, anh mà vào chỉ làm cô ấy sợ thêm."
Điều này đúng thật. Chưa kể anh mặc quân phục, khuôn mặt lại nghiêm nghị, ngay cả Tô Chính tươi cười mặc cảnh phục cũng không mang lại chút cảm giác an toàn nào cho cô ấy.
Nhưng Quý Đạc vẫn kiên trì theo cô ra ngoài cửa phòng của Tô Chính, thấp giọng nói: "Anh sẽ đứng ở cửa, em hãy cẩn thận."
Anh sợ cô ấy có phản ứng quá mức, có thể làm Lâm Kiều bị thương sao? Edit: FB Frenalis
Trước đây khi về quê cùng cô, anh cũng rất chăm sóc cô, nhưng dạo này sự quan tâm của anh dường như càng tỉ mỉ hơn.
Lâm Kiều gật đầu, hỏi Tô Chính xem có khăn sạch không, lấy thêm một chậu nước ấm và xà phòng rồi bước vào phòng.
Khi cảm nhận có người bước vào, Trần Chiêu Nam lập tức trở nên căng thẳng. Lâm Kiều không quan tâm lắm, đặt chậu nước lên bàn cạnh cô ấy, sau đó lùi lại vài bước, đứng ở khoảng cách đủ xa để tạo cảm giác an toàn, "Đường đi cũng xa, rửa mặt đi cho thoải mái. Khăn là mới, chưa ai dùng qua."
Giọng cô nhẹ nhàng mang theo sự trấn an, nhưng cô không có ý định ra ngoài.
Trần Chiêu Nam, tạm gọi cô ấy là Trần Chiêu Nam, đợi một lúc không thấy Lâm Kiều rời đi, không nhịn được ngước mắt nhìn cô.
Nói thật, cô ấy gầy đến mức chỉ còn lại hai con mắt to, một bên còn có vết bầm rõ rệt, giống như một con ốc sên nhút nhát chỉ thò ra một chiếc râu, rồi nhanh chóng rụt lại.
Lâm Kiều làm như không thấy, "Ở đó chắc ấm hơn Yến Đô phải không? Tôi thấy cô mặc áo khoác của người khác, để tôi về nhà tìm vài bộ quần áo dày hơn cho cô." Sau đó cô nói tiếp: "Nếu cô vẫn lạnh, tôi sẽ gọi người nhóm lò sưởi cho cô. Yến Đô mùa đông là thế, lạnh khô, không biết cô có chịu được không."
Lời nói của cô tuy nhiều nhưng nhẹ nhàng, chỉ toàn những chuyện bình thường trong cuộc sống, khiến Trần Chiêu Nam dần dần bớt căng thẳng.
Đối với một người hoảng loạn như cô ấy, cách tra hỏi của cảnh sát rõ ràng không phù hợp, đặc biệt với một người có thể là cháu gái của ông cụ Cố lại càng không thích hợp.
Lâm Kiều chú ý đến dấu hiệu cơ thể của cô ấy, liền hỏi: "Cô có muốn rửa mặt trước không? Nước sắp nguội rồi."
Cô ấy lại trở nên căng thẳng, Lâm Kiều không ép buộc, tiếp tục kể những chuyện mà biết rằng cô ấy sẽ không trả lời.
Một lát sau, nước đã bắt đầu nguội, Lâm Kiều không thúc giục, cô chỉ đứng dậy, "Tôi đi thay nước khác cho cô."
Người phụ nữ ngước mắt nhìn cô một cái, rồi cúi đầu xuống, trong ánh mắt có chút bất an.
Lâm Kiều giả vờ như không thấy, cầm lấy chậu nước bước ra ngoài. Ngay lập tức, Quý Đạc tiến lên đón lấy chậu nước.
Anh không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế cạnh cửa, sau đó cầm chậu nước đi đổ và tìm bình nước ấm của nhà Tô Chính, nhưng phát hiện trong đó đã hết nước.
Tô Chính cũng đứng ngoài đợi, thấy vậy liền nhanh chóng mang ấm đi đun nước. Lâm Kiều đã quen đứng giảng dạy nên không mệt, nhưng cô vẫn ngồi xuống ghế.
Sau khoảng mười mấy phút, nước đã sôi, Quý Đạc pha thêm nước lạnh, đưa chậu nước lại cho Lâm Kiều. Cô nhận lấy rồi quay lại vào phòng phía Tây.
Lần này khi cô bước vào, Trần Chiêu Nam không còn phản ứng quá mạnh như trước. Lâm Kiều đặt chậu nước lên bàn, cô ấy chỉ hơi cử động chân một chút trong sự bất an.
Rõ ràng cô ấy không phải loại người dễ dàng gây phiền hà cho người khác, Lâm Kiều nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Rửa mặt đi nhé."
Trần Chiêu Nam xoắn chặt ngón tay, rất do dự, nhưng cuối cùng cũng rụt rè đứng dậy.
Trong phòng vang lên tiếng nước nhỏ nhẹ, như thể chỉ một âm thanh lớn hơn chút nữa cũng có thể khiến ai đó hoảng sợ.
Lâm Kiều vẫn tiếp tục nói chuyện như không có gì, giúp cô ấy quen với giọng nói của mình. Trong lúc đó, cô cũng đẩy hộp xà phòng tới gần, Trần Chiêu Nam ngập ngừng một lát rồi cũng cầm lấy.
Khi cô ấy rửa mặt xong, hiện ra là một cô gái trẻ khá xinh đẹp, chỉ có điều da dẻ hơi đen sạm và có nhiều vết bầm trên mặt.
Lâm Kiều ngỡ ngàng trong giây lát, cảm giác khuôn mặt này có nét quen thuộc, nhưng cô không thể nói rõ là quen ở đâu.
Thấy cô ấy dùng khăn lau mặt xong, khẽ nói một tiếng cảm ơn rất nhỏ, Lâm Kiều đứng dậy, "Để tôi đi lấy cho cô cái lược."
Cô ấy dường như định nói không cần, nhưng Lâm Kiều chỉ mỉm cười, "Không sao, một cô gái xinh đẹp thế này phải trông thật gọn gàng chứ."
Không biết câu nói ấy đã chạm vào điều gì trong lòng cô ấy, mắt Trần Chiêu Nam đỏ hoe, sợ Lâm Kiều nhìn thấy nên vội cúi đầu xuống.
Lâm Kiều bước ra ngoài, đưa chậu nước cho Quý Đạc rồi khẽ hỏi Tô Chính: "Nhà anh có ảnh của Thiếu Trân không?"
Tô Chính đoán ngay rằng cô đã có tiến triển, liền gật đầu: "Có, để tôi về phòng lấy cho."
Quý Đạc vừa đổ hết nước, nghe vậy liền khựng lại. Anh đặt cái chậu sứ lên kệ rửa mặt, cầm lấy bức ảnh từ Tô Chính và nhìn qua: "Cái này không được."
"Sao lại không?" Tô Chính ngẩn người, rồi mới nhận ra: "À, cái này hơi nhỏ, khó nhìn rõ mặt."
Quý Đạc nói không được, không phải vì ảnh nhỏ mà vì trong ảnh không chỉ có Thiếu Trân mà còn có anh và Quý Trạch. Đó là tấm ảnh chụp chung trước khi ông cụ Quý bị đưa đi cải tạo, trong ảnh là anh em nhà họ Cố, anh và Quý Trạch, cùng với mấy anh em nhà họ Tô. Khi đó, Quý Trạch chỉ mới bảy, tám tuổi giống như bức ảnh mà nhà họ đã đưa cho Lâm Kiều. Nếu cô ấy nhìn thấy, chẳng phải sẽ lộ hết sao?
"Nếu không tìm được, thì cứ dùng tấm này cũng được." Lâm Kiều đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Quý Đạc căng thẳng, nhưng gương mặt vẫn không thay đổi, anh chuyển hướng câu hỏi sang người đã đưa Trần Chiêu Nam đến: "Anh có mang theo ảnh không?"
Bị nhắc nhở, người kia chợt nhớ ra: "Có, có mang. Chúng tôi đã so sánh kỹ rồi mới đưa cô ấy đến đây."
Người đó không mang ảnh in mà là một bức ảnh do chính quyền cung cấp. Khi xưa, để tìm người, ông cụ Cố đã in hàng trăm bức ảnh giống nhau.
Lâm Kiều cầm lấy bức ảnh nhìn vào, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy. Trong ảnh là một cô bé thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn trông giống như đã gặp ở đâu đó.
"Có giống không?" Tô Chính hỏi nhỏ để xác nhận.
"Giống đôi chút." Lâm Kiều gật đầu, chỉ vào đôi mắt và cái miệng trong ảnh: "Hai chỗ này có vẻ giống, còn lại thì khó nói."
Người kia cũng nói: "Ảnh này chụp khi cô ấy còn nhỏ, giờ đã hơn mười năm trôi qua, thay đổi là chuyện bình thường."
Đúng là vậy, con gái lớn lên thay đổi rất nhiều. Lâm Kiều cũng vậy, ngoài đôi mắt phượng và nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt, cô trông rất khác so với hồi nhỏ.
"Hay là hỏi thêm nữa xem?" Tô Chính quay sang Lâm Kiều.
Không ai ngờ rằng một sĩ quan quân đội và hai cảnh sát lại không giúp ích gì, mà vẫn phải nhờ Lâm Kiều vào để hỏi.
Quý Đạc cũng nhìn Lâm Kiều, trong ánh mắt như đang muốn thương lượng điều gì đó. Lâm Kiều gật đầu: "Được, tôi sẽ cố gắng gợi chuyện thêm."
Cô hỏi tiếp: "Có điều gì mà chỉ hai người mới biết, mà người ngoài không biết không? Để tôi có thể làm căn cứ xác định."
Tô Chính còn đang suy nghĩ, thì Quý Đạc đã ghé sát vào tai Lâm Kiều, nói khẽ: "Lúc mười hai tuổi, Tô Chính từng đái dầm khi ngủ lại nhà ông cụ Cố."
Lão cán bộ nghiêm túc này mà lại nói điều đó một cách bình thản như không.
Tô Chính nghe thấy loáng thoáng vài từ, lập tức phản đối: "Không phải đái dầm! Là tôi uống nước trên giường rồi làm đổ."
Quý Đạc chỉ liếc nhìn anh ta, như ngầm nói rằng nếu anh nhất quyết muốn giải thích như vậy, thì anh ta cũng chẳng cản được.
Điều này khiến Tô Chính tức giận, nhưng vì Lâm Kiều không phải vợ anh ta nên anh ta không thể đến gần để giải thích, đành kéo cô ra sân: "Để tôi kể cho cô một chuyện."
Anh ta vừa định mở miệng, quay đầu lại thì thấy Quý Đạc đang lặng lẽ quan sát mình, khiến anh ta cảm thấy lời nói bị nghẹn lại trong cổ họng.
Lâm Kiều nhìn thấu điều đó, không nhịn được cười: "Anh nói đi, tôi không kể lại với anh ấy đâu."
"Tôi cũng không dám, tai cậu ấy thính lắm." Tô Chính nghĩ một lúc rồi quyết định dẫn Lâm Kiều ra ngoài sân.
Khi hai người quay lại, ánh mắt Lâm Kiều dành cho Quý Đạc đã thay đổi, mang theo chút ý vị khó hiểu, còn nụ cười trên mặt Tô Chính thì rõ ràng không có thiện ý.
Quý Đạc chững lại một chút, rồi hỏi Lâm Kiều: "Hai người đã nói gì?"
"Chẳng có gì." Lâm Kiều chỉ cười, quay sang hỏi Tô Chính: "Anh có lược không? Cho tôi mượn chút."
"Có, có." Tô Chính liền tìm ra cái lược và đưa cho cô. Khi thấy cô bước vào căn phòng phía Tây, anh ta quay đầu lại, nhận ra Quý Đạc đang nhìn mình.
Người đàn ông từ tốn đặt lại bức ảnh vào ngăn kéo mà không nói lời nào, nhưng không khí quanh anh khiến người khác cảm thấy lạnh sống lưng. Tô Chính đành đầu hàng: "Tôi thực sự không nói gì với vợ cậu cả."
Quý Đạc vẫn không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, rồi mời người đồng chí kia một điếu thuốc, sau đó trở lại căn phòng phía Tây, đứng ở ngoài cửa.
Bên trong phòng, Lâm Kiều đặt chiếc lược gỗ lên bàn cạnh tay Trần Chiêu Nam, còn mình thì ngồi xuống bên kia: "Chải tóc đi, tôi có mang theo gương nữa đây."
Lần này cô ngồi gần hơn một chút, mặc dù Trần Chiêu Nam vẫn không thoải mái lắm, nhưng cũng không còn co rụt như trước. Lâm Kiều bắt đầu tự giới thiệu: "Tôi tên là Lâm Kiều, là vợ của Quý Đạc – người mặc quân phục vừa rồi. Có lẽ tôi nhỏ tuổi hơn cô..." Nói đến đây, cô do dự một chút rồi hỏi: "Chắc là nhỏ hơn cô nhỉ?"
"Tôi... tôi sinh năm 1959." Trần Chiêu Nam trả lời rất nhỏ, đầu vẫn cúi gằm, nhưng ít nhất đã chịu mở miệng nói chuyện.
Thông tin này hoàn toàn khớp với Cố Thiếu Trân. Lâm Kiều hơi mỉm cười: "Vậy là chị lớn hơn tôi. Thật ra, chị không cần căng thẳng, dù có không nhớ rõ người, nhưng chắc chị vẫn nhận ra quân phục của họ chứ."
Cô rót cho mình một ly nước, tỏ ra rất thoải mái: "Lý do chúng tôi đưa chị đến đây trước mà chưa để chị gặp ông cụ Cố là vì ông cụ đã già, sức khỏe cũng không tốt lắm. Chúng tôi cần phải xác minh trước, tránh làm ông cụ xúc động mạnh. Chị hiểu điều này, phải không?"
Trần Chiêu Nam ngập ngừng gật đầu, không nói gì thêm, cũng không hỏi ngay về tình trạng của ông cụ Cố.
Nếu cô ấy quá nóng vội, Lâm Kiều sẽ sinh nghi. Dù đã hơn mười năm trôi qua, cô ấy khi đó vẫn chỉ là một đứa trẻ, ai mà biết cô ấy còn nhớ được bao nhiêu về ông cụ Cố.
Lâm Kiều rót thêm một ly nước cho cô ấy: "Chị còn nhớ gì về quá khứ không? Chồng tôi và..."
"Anh Tô Chính?" Trần Chiêu Nam nhỏ giọng tiếp lời, tay đã chải xong tóc, đang xấu hổ gỡ những sợi tóc khô vàng mắc trên chiếc lược.
Tên người cũng đã khớp. Lâm Kiều gật đầu: "Còn những người khác thì sao? Chị có còn nhớ điều gì về gia đình không? Chị có thể kể tôi nghe."
Trần Chiêu Nam im lặng một lúc, như đang suy nghĩ, rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh trai tôi... anh ấy sao rồi?"
Lâm Kiều không trả lời.
Trần Chiêu Nam thấy thế, lại có chút do dự: "Tôi... tôi có anh trai mà, đúng không? Tôi nhớ là có anh trai."
"Chuyện này..." Lâm Kiều nhìn cô ấy, hơi ngập ngừng, như không biết nên trả lời thế nào.
Trần Chiêu Nam lại bắt đầu căng thẳng, tay túm lấy tóc, vò rối tung: "Tôi nhớ là có anh trai mà? Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm sao?"
Thấy cô ấy không ổn, Lâm Kiều vội vàng trấn an: "Chị đừng lo, chúng ta từ từ nghĩ, không cần vội."
Có lẽ do nghe thấy tiếng động bên trong, bên ngoài có người gõ cửa hai lần.
"Không sao đâu." Lâm Kiều nói vọng ra, tiếp tục xoa dịu đối phương: "Chúng ta từ từ nghĩ, đừng lo lắng."
Nửa giờ sau, cô mới bước ra từ căn phòng phía Tây: "Trên đường đi cũng khá mệt, để chị ấy nghỉ ngơi trước đi."
"Thế nào rồi?" Tô Chính vội vàng nhỏ giọng hỏi.
Lâm Kiều lắc tay, ra hiệu anh ta vào phòng trước, sau khi đóng cửa lại mới nói: "Hỏi ra được không nhiều lắm. Chị ấy nói đầu bị thương, một số chuyện cũng không nhớ rõ."
"Cô ấy bị thương ở đầu sao?" Quý Đạc khẽ nhướng mày, ánh mắt không rõ cảm xúc.
"Đúng vậy, chị ấy từng bị thương." Lâm Kiều gật đầu, chỉ tay vào chỗ tóc trên trán, "Ở khoảng này, có một vết sẹo dài chừng một tấc, cũng đã lâu rồi."
Chuyện này thật khó giải quyết, vốn dĩ trên người Thiếu Trân không có dấu vết đặc biệt nào để nhận diện, chỉ còn cách hỏi về những kỷ niệm hồi nhỏ.
Quý Đạc cúi đầu trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Trước khi lấy chồng, cô ấy sống ở đâu, chắc phải còn nhớ chứ?"
Tô Chính cũng nghĩ đến điều đó, liền nhìn Lâm Kiều hỏi: "Cô ấy lấy chồng từ đâu? Cô có hỏi không?"
"Tôi có hỏi rồi." Lâm Kiều nói ra một địa danh, "Chị ấy nói mình lớn lên ở đó. Ban đầu bố mẹ còn đối xử tạm ổn, nhưng sau khi có em trai, họ đã bán chị ấy. Chị ấy không biết chữ, hơn nữa nói bằng ngôn ngữ địa phương nên tôi cũng không rõ chính xác là hai chữ nào."
Cô ấy đã ở tuổi này mà còn không biết chữ, chắc là từ vùng nông thôn hoặc miền núi xa xôi, nơi trọng nam khinh nữ.
Mà đã gọi là Chiêu Nam, thì chắc chắn gia đình đó trọng nam khinh nữ rồi. Tô Chính nhẩm lại hai chữ đó, rồi ra ngoài hỏi đồng chí đã đưa người đến.
Kết quả là người đó cũng không biết, nhưng dựa vào giọng nói của Trần Chiêu Nam, người ta chỉ ra được một phạm vi, "Sao các anh không hỏi bên nhà chồng cô ấy, họ có thể biết."
Cô ấy bỏ trốn chính là để tránh nhà chồng, có những chuyện không dễ dàng gì mà dính líu vào, nếu không thì sau này có lẽ khó mà thoát ra được.
"Tra tiếp đi, chuyện này kéo dài nhiều năm rồi, cũng không cần vội trong lúc này." Không có thêm manh mối nào, Tô Chính đành nói vậy.
Thật ra, cách nhanh nhất và chính xác nhất để xác định Trần Chiêu Nam có phải là Cố Thiếu Trân hay không là làm xét nghiệm huyết thống với ông cụ Cố. Nhưng trường hợp đầu tiên về xét nghiệm ADN cha con ở nước ngoài là năm 1985, trong nước còn muộn hơn, đến năm 1991. Bây giờ mới năm 1980, chưa nói đến việc có ai biết đến phương pháp này hay không, liệu đã có ai làm chưa cũng là một câu hỏi.
Lâm Kiều không nói gì thêm. Thấy trời đã khuya, Tô Chính nhìn hai người họ rồi hỏi: "Hai người ở lại đây hay là..."
"Chúng tôi về." Quý Đạc nhìn sang Lâm Kiều bên cạnh, đứng dậy cáo từ: "Có việc gì thì gọi tôi."
Tô Chính không có nhiều chỗ, lại còn có đồng chí vừa đưa người đến, mặc dù Lâm Kiều và anh đều nghỉ ngày mai, nhưng còn có Tiểu Phương, thực sự không tiện.
"Vậy tôi không tiễn hai người nữa."
"Ừ."
Quý Đạc cũng không định để anh ta tiễn, bước ra ngoài cùng Lâm Kiều lên xe, đột nhiên nói với cô: "Nhà mình cũng nên lắp một cái điện thoại."
Thật ra, Lâm Kiều cũng đã nghĩ đến chuyện này. Dù sao cũng không nên phiền gia đình lữ trưởng Lương mãi, có khi nửa đêm Lưu Thúy Anh còn phải đến gọi họ.
Cô vẫn chưa đề cập đến chuyện này là vì không biết người đàn ông của mình định mở rộng công việc kinh doanh đến đâu, rồi có định nghỉ việc chính thức để chuyển sang làm ăn hoàn toàn hay không.
Nếu lắp xong rồi mà anh lại nghỉ việc ở đơn vị, chẳng phải là tốn công vô ích sao?
Nhưng quả thật họ có nhiều việc cần liên lạc, nên khi anh đã đề cập, Lâm Kiều cũng không phản đối, "Thế thì lắp đi, đỡ phải chạy sang mượn điện thoại nhà hàng xóm."
Họ còn quan hệ tốt với nhà lữ trưởng Lương, chứ với hàng xóm nào không hòa hợp như Tôn Tú Chi, thậm chí có khi còn cãi nhau, ai thèm để ý chuyện đó...
Nghĩ đến đây, Lâm Kiều chợt lóe lên một ý nghĩ: "Em biết vì sao em thấy ông cụ Cố quen mặt rồi!"