Thập Niên 80: Nữ Phụ Đáng Thương Nhận Nhầm Nam Chính

Chương 61: Phúc khí



Trong xe, Lâm Kiều vẫn đang kiểm tra thuốc mang theo cho ông cụ Cố, không chú ý đến tình hình bên ngoài.

"Trên xe có ghế nhỏ, để cháu lấy cho ông ngồi. Một lát nữa ông nhớ kiểm soát cảm xúc, đừng quá xúc động nhé."

Ông cụ Cố mỉm cười gật đầu, còn khẽ chạm tay lên ngực: "Tìm được rồi, ông cũng không muốn làm con bé sợ."

Quý Đạc suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy chuyện của ông cụ Cố quan trọng hơn, không nên để việc khác xen vào, liền thò tay vào túi: "Ông và Lâm Kiều cứ đi trước, cháu đi mua bao diêm."

Lâm Kiều ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy người đàn ông đã sải bước về phía bên kia đường: "Cho tôi một hộp diêm."

Trong cửa hàng, Quý Trạch đang quay lưng về phía cửa, còn tranh luận với nhân viên bán hàng. Đối phương rõ ràng không nhượng bộ: "Nếu anh không muốn bán thì không cần bán."

Nói rồi, nhân viên này chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Quý Trạch, "Anh nói xong chưa? Nói xong thì chúng tôi đóng cửa."

Quý Trạch còn định nói thêm gì đó, thì bỗng nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, không nhịn được quay đầu lại: "Chú nhỏ?"

Vừa quay được nửa vòng, anh ta đã bị ai đó giữ chặt sau gáy: "Thím nhỏ cháu đang ở ngoài kia."

Quý Trạch lập tức nhũn ra, vội vã quay đầu lại, còn nép vào bức tường bên cạnh rồi mới dám len lén ngó ra ngoài: "Chú với thím sao lại ở đây?"

"Chú còn muốn hỏi cháu sao lại ở đây." Quý Đạc điềm tĩnh buông anh ta ra, rút một tờ tiền hai xu đặt lên quầy.

Người đàn ông khoác áo khoác quân đội, dáng người cao lớn nghiêm nghị, chỉ cần đứng đó thôi cũng tỏa ra khí thế áp đảo.

Nhân viên bán hàng nhanh chóng nhận ra tình hình, thay đổi thái độ với Quý Trạch, không nói thêm lời nào, vội lấy hộp diêm từ quầy đưa ra.

Quý Trạch nhìn thấy cảnh đó, mặt mày không vui, còn định nói gì đó thì bên ngoài vang lên giọng nói của Lâm Kiều: "Em và ông cụ Cố vào trong trước nhé?"

Khoảng cách quá gần, gần đến mức chỉ cần anh ta thò đầu ra cửa sổ là có thể đối mặt với Lâm Kiều cách chưa đến hai mét qua lớp kính.

Anh ta vội vàng nuốt lời, giơ tay ra sức ra hiệu qua cửa sổ, ý bảo chú mau chóng tiễn người đi.

Quý Đạc không thèm nhìn anh ta, cầm lấy hộp diêm, lấy từ trong túi ra điếu thuốc: "Các người cứ đi trước, anh mặc quân phục dễ gây chú ý."

Là đi lén nhìn, nếu anh đứng đó trong bộ quân phục, đúng là sẽ rất thu hút sự chú ý. Lâm Kiều đành đỡ ông cụ Cố đi vào trước.

Cho đến khi hai bóng dáng, một già một trẻ hoàn toàn khuất dạng trong sân trường, Quý Trạch mới lách ra khỏi bức tường: "Suýt chết vì sợ."

"Nói sớm thì đã không có chuyện này rồi, phải không?" Quý Đạc liếc anh ta một cái, châm thuốc rồi bước ra khỏi cửa hàng.

Lúc này cửa hàng sắp đóng cửa, bên ngoài đã có người bắt đầu dựng ván che cửa sổ. Quý Trạch bình tĩnh lại, biết rằng có lý sự thêm cũng chẳng đi đến đâu, nên cũng theo chú nhỏ bước ra ngoài: "Chú đến đúng lúc lắm, cháu đang định tìm chú để báo cáo sổ sách đây."

Nói rồi lại có chút xấu hổ: "Dạo này việc kinh doanh gặp chút trục trặc, sổ sách có lẽ không đẹp lắm, chú giúp cháu giải thích với thím một tiếng nhé."

Quý Đạc nghe thế, nhớ lại những gì anh ta vừa nói: "Nhân viên bán hàng cố tình giấu đồ đi, không chịu bán đàng hoàng?"

"Vâng. Ban đầu họ đặt đồ đại khái, có người hỏi thì bán một ký, không ai hỏi thì chẳng thèm nhắc đến. Nhân viên bán hàng trong các cửa hàng quốc doanh ai cũng thế, chú cũng biết mà."

Nhân viên bán hàng trong các cửa hàng quốc doanh đã từ lâu nổi tiếng với thái độ lười biếng, không mấy quan tâm đến khách hàng. Cửa hàng lỗ hay lãi thì họ đều được trả lương như nhau. Nếu ít người mua hàng hơn thì họ có thể làm việc ít hơn.

Vì vậy, khi Quý Trạch đến thương thảo việc phân phối xà phòng lỏng cho các cửa hàng, dù quá trình thỏa thuận diễn ra khá suôn sẻ và hàng hóa đã được nhập vào cửa hàng, nhưng tình hình bán hàng lại không như mong đợi. Ở một số nơi, thậm chí chẳng ai biết rằng cửa hàng có bán xà phòng lỏng. Khi nhân viên bán hàng của anh ta đến giao hàng, có người còn chặn xe hỏi tại sao họ không bán nữa.

"Yến Đô rộng lớn như thế này, nhân viên bán hàng của cháu không thể tự mình đảm nhận hết. Thấy vậy không ổn, cháu đã nói chuyện với vài nhân viên cửa hàng. Mỗi khi bán được một thùng, họ sẽ nhận một đồng hoa hồng."

"Thế rồi những cửa hàng khác, vốn có thể bán được hàng, nhưng nhân viên cũng cố tình giấu hàng đi để đòi hoa hồng từ cháu?"

Quý Đạc lập tức bắt đúng điểm mấu chốt, Quý Trạch ngượng ngùng gật đầu, "Hai ngày nay cháu đã đi qua nhiều cửa hàng đều gặp tình trạng như vậy, chẳng biết họ nghe tin từ đâu."

"Họ nghe tin từ đâu, cháu thật nghĩ trên đời này không có gì bị phát giác sao?" Edit: FB Frenalis

Quý Đạc nhận ra cháu trai mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm. Không phải việc trả hoa hồng là sai, nhưng vấn đề nằm ở cách thực hiện. Anh ta đã từng đề xuất chia hoa hồng cho các nhân viên kỳ cựu, điều này đã kích thích tinh thần làm việc của họ. Gần đây anh ta còn áp dụng hệ thống thi đua doanh thu, mỗi tháng sẽ chọn ra ba nhân viên bán hàng xuất sắc nhất để trao thưởng, giúp tăng đáng kể doanh số bán hàng.

Tuy nhiên, phần thưởng và hoa hồng chỉ nên trao cho những người có thành tích xuất sắc, không thể trao cho người bán hàng không tốt và lại lười biếng. Như vậy chỉ là cổ súy cho sự thiếu chuyên nghiệp.

Có lẽ sau lần thất bại này, Quý Trạch đã hiểu ra vấn đề, không khỏi xoa đầu, "Để cháu về nghĩ cách khác, chú giúp cháu nói với thím một lời."

Không biết là anh ta sợ chú nhỏ hơn, hay là sợ thím Lâm Kiều hơn.

Nghĩ đến Lâm Kiều, Quý Đạc bỗng nhớ đến cửa hàng nhỏ của người bạn của cô, trong lòng liền thoáng qua một suy nghĩ. Nhưng chưa kịp nói gì, Quý Trạch đã nhảy lên chiếc xe đạp đậu ở lề đường, "Thôi, cháu đi trước đây. Ngày mai cháu sẽ qua đưa báo cáo và tiền cho chú."

Anh ta còn liếc nhanh vào trong cổng trường, như thể lo lắng Lâm Kiều đột nhiên quay lại, rồi đạp xe phóng đi một mạch.

Phản ứng đó khiến Quý Đạc nhíu mày. Nghĩ đến việc ngày mai Quý Trạch sẽ quay lại gặp mình, anh quyết định không nói gì thêm, quay người bước vào trong trường học.

Dưới tòa nhà ký túc xá, Lâm Kiều đã tìm người gọi Nhạc Hoa xuống. Ông cụ Cố đang ngồi trên ghế xếp dưới gốc cây gần đó, bóng dáng lẫn vào trong bóng đêm.

Nhìn người lên lầu, cô quay lại kiểm tra ông cụ, thấy ông vẫn ổn, mới yên tâm.

Không lâu sau, Nhạc Hoa bước xuống. Cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, dáng người không cao nhưng tràn đầy sức sống, vẻ mặt tươi tắn, đôi mắt sáng ngời toát lên niềm vui, rõ ràng cuộc sống của cô ấy khá tốt.

Thấy Lâm Kiều, Nhạc Hoa có phần ngạc nhiên, "Sao em lại đến đây? Hè vừa rồi chị về nhà, nghe nói em đã kết hôn."

"Ừ, em đã kết hôn rồi, chuyển về Yến Đô sống." Lâm Kiều cố tình dẫn cô ấy đi về phía ông cụ Cố thêm vài bước, rồi cầm lấy túi đồ đặt ở dưới đất lên. "Em vừa về quê, gặp được mợ, mợ gửi ít táo lê cho chị."

Nhạc Hoa vừa nhìn đã nhận ra đồ từ quê nhà, ánh mắt cong lên vì vui mừng, "Mẹ chị đúng là kỳ lạ thật, xa xôi thế còn nhờ em mang đồ cho chị."

Nụ cười ấy làm hiện rõ hình ảnh của cô bé khi còn nhỏ, ông cụ Cố đứng lặng nhìn từ xa, trong đầu ông như tái hiện lại hình ảnh đứa cháu bé bỏng ngày nào, miệng ngọt ngào gọi ông là ông nội.

Cả Cố Thiểu Bình, dù vụng về nhưng vẫn cứ khăng khăng đòi buộc tóc cho em gái, mỗi lần buộc đều làm Nhạc Hoa mặt mày nhăn nhó nhưng lại không biết từ chối thế nào...

Những ký ức đó rõ ràng như mới hôm qua. Ông cụ nhấc tay chỉnh lại vành mũ, muốn nhìn rõ hơn, thì một cơn gió thổi qua cuốn chiếc mũ bay đi.

Ông cụ theo phản xạ vươn tay bắt lại, nhưng không kịp. Lâm Kiều cũng vội chạy đến bắt, không ngờ Nhạc Hoa lại là người nhanh tay nhất, cô ấy vừa vội vã bắt lấy chiếc mũ, ánh mắt quét quanh một lượt, liền nhìn thấy ông cụ đứng không xa.

Cô ấy tiến lên vài bước, "Ông ơi, có phải mũ của ông không..." Nói đến đây, cô ấy đột nhiên ngập ngừng, "Ông... sao ông lại khóc?"

Ông cụ Cố tóc bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt nhòa lệ khi nhìn vào mắt Nhạc Hoa.

Ông gần như say sưa ngắm nhìn đứa cháu gái đã xa cách mười ba năm trời.

Cao hơn, đầy đặn hơn, đôi mắt đã không còn ánh lên nét sợ hãi của đứa trẻ mồ côi ngày nào, thay vào đó là sự dịu dàng quan tâm, khiến ông trong một lúc có quá nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ rút ra một chiếc khăn tay, "Gió hôm nay lớn quá."

"Có phải ông bị bụi bay vào mắt không?" Nhạc Hoa kiên nhẫn chờ ông lau xong nước mắt, rồi mới đưa mũ lại cho ông.

"Cảm ơn cháu, cô cháu gái nhỏ của ông." Ông cụ Cố run rẩy đội lại mũ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Nhạc Hoa.

Nhạc Hoa cảm thấy ánh mắt của ông cụ như đang nhìn mình, nhưng cũng như đang nhìn ai khác, như thể chứa đựng cả ngàn lời muốn nói nhưng cũng đầy im lặng. Điều này khiến cô ấy không kìm được mà hỏi thêm: "Ông đang đợi ai sao? Có cần cháu lên gọi người không?"

"Không cần đâu." Ông cụ nở nụ cười hiền hậu, "Ông đã chờ được rồi, ngồi thêm một lúc nữa rồi sẽ về."

Nghe ông nói vậy, Nhạc Hoa mới yên tâm, cô ấy cảm ơn Lâm Kiều rồi mang túi táo lê lên lầu.

Ông cụ Cố vẫn nhìn theo bóng dáng Nhạc Hoa biến mất sau cánh cửa, ánh mắt không rời.

Lâm Kiều cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ đứng đợi cho đến khi ông cụ chậm rãi đứng dậy, cất ghế xếp, rồi cô mới đi theo sau. Bước được vài bước liền thấy Quý Đạc đứng từ xa trong bóng tối.

Rõ ràng là anh đã ở đó một lúc lâu, nhưng không hề hỏi hai người có gặp được ai không. Anh chỉ lặng lẽ bước tới, cầm lấy chiếc ghế xếp từ tay ông cụ.

Ba người im lặng, không ai nói lời nào, mãi cho đến khi sắp tới cổng trường, ông cụ Cố mới khẽ nói: "Bố mẹ nuôi của con bé đã chăm sóc nó rất tốt."

Quý Đạc chỉ khẽ "vâng", còn ánh mắt của ông cụ lại hướng về phía Lâm Kiều đang dìu ông, "Ông nhớ lần trước cháu nói, cháu phát hiện ra sự thật là nhờ gặp một người giả mạo phải không?"

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

"Đúng vậy ạ. Lúc đó thấy ông đang nằm viện, chúng cháu sợ ông bị sốc nên không dám nói." Lâm Kiều đáp, không hề giấu diếm.

Nghe vậy, ông cụ chậm bước lại, "Giờ thì kể cho ông nghe đi, trong chuyện này còn ẩn khuất gì nữa không?"

Giọng ông trầm tĩnh điềm đạm, không còn là giọng của người vừa xúc động đến rơi lệ.

Nếu ông không giữ được sự kiên cường đó, ngày xưa ông đã không thể sống sót từ trận mạc đầy hiểm nguy và đứng ở vị trí hôm nay.

Lâm Kiều hạ giọng kể lại mọi chuyện, ông cụ nghe xong chỉ trầm ngâm, "Xem ra có kẻ sợ chúng ta truy cứu nguyên nhân cái chết của Thiếu Bình năm xưa."

"Người đó đã bắt đầu tìm rồi." Quý Đạc nói, "Hơn nữa bây giờ chúng ta đã tìm thấy người, đối phương lại không biết, quyền chủ động đã thuộc về chúng ta."

Ông cụ Cố không vội vàng nhận lại người, một phần là vì muốn cho Nhạc Hoa và gia đình nhà họ Nhạc chút thời gian để chấp nhận, một phần cũng là vì suy nghĩ đến việc này. Nếu người được tìm về và đưa ra công khai, họ sẽ mất đi thế chủ động, đối phương có thể sẽ âm thầm ẩn náu, không để lộ bất kỳ sơ hở nào. Ngược lại, không vội vàng công khai, cứ tiếp tục tìm kiếm ở ngoài mặt, thì đối phương bị dồn đến bước đường cùng, có khả năng sẽ lộ ra thêm những sai lầm và để lại nhiều sơ hở hơn.

Chiêu "rút củi dưới đáy nồi" này mới thực sự giúp họ thoát khỏi thế bị động, không còn lo bị cuốn vào vòng xoáy của những kẻ giả mạo xuất hiện liên tiếp.

Ông cụ Cố cười hiền lành, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Lâm Kiều đang dìu mình, "Tiểu Đạc cưới cháu, chưa biết nó có phúc hay không, nhưng chắc chắn là phúc của nhà họ Cố."

*****

Tin tức này có thể giấu được người khác, nhưng không thể giấu nổi Tô Chính. Ngày hôm sau, anh ta đã tìm gặp Quý Đạc: "Đúng là đã tìm được rồi, bảo bối của cậu không cưới uổng phí đâu."

Nghe vậy, Quý Đạc nhíu mày dưới chiếc mũ quân đội, "Bảo bối cũng là để cậu gọi à?"

Tô Chính trợn mắt, "Tôi không gọi thì ai gọi? Chẳng phải cậu nói trước đó mình chưa từng cưng chiều cô ấy sao?"

Quý Đạc không muốn bàn luận về chủ đề này, anh ngó đồng hồ, "Có việc gì nói nhanh, tôi còn phải về nhà ăn cơm."

"Trước đây cũng đâu thấy cậu tích cực về nhà vậy." Tô Chính không nhịn được chọc thêm một câu, thấy anh thực sự muốn đi, mới nghiêm túc, "Chúng ta tìm bao nhiêu năm, cuối cùng cũng tìm được, tôi phải thay mình, thay cả Thiếu Bình, cảm ơn cô ấy một tiếng."

Chuyện của Thiếu Bình và Thiếu Trân là nút thắt trong lòng Quý Đạc và cũng là nỗi đau của Tô Chính. Anh ta chọn làm cảnh sát, cũng phần nhiều liên quan đến những chuyện xảy ra năm đó.

Quý Đạc không nói gì thêm, cả hai cùng lên chiếc xe Jeep đậu bên lề đường, trở về nhà của Quý Đạc và Lâm Kiều.

Nhìn thấy Tô Chính, Lâm Kiều lập tức hiểu ra lý do anh ta đến, nhướng mày cười, "Quý khách hiếm hoi ghé thăm, không thể vào cửa chỉ để nói cảm ơn được."

"Dù vậy cũng phải nói." Tô Chính nghiêm túc, "Chuyện này tôi sẽ nhớ mãi, sau này dù có chuyện gì xảy ra, dù là Quý Đạc có lỗi với cô, tôi cũng sẽ không khoan nhượng."

Câu nói đó lập tức khiến Quý Đạc liếc nhìn đầy ẩn ý, làm Tô Chính chững lại, "Dù sao thì tôi cũng có thể không thắng nổi cậu ấy."

Lâm Kiều bật cười thành tiếng, nhớ lại hôm từ nhà Tô Chính về, Quý Đạc dò hỏi cô nhiều lần, cố gắng thăm dò xem Tô Chính đã nói gì với cô. Thực ra, Tô Chính rất khéo léo, không hề tiết lộ chút xấu hổ nào của Quý Đạc. Cả hai chỉ cố tình diễn để xem Quý Đạc có tự thú nhận được điều gì không. Cuối cùng, Quý Đạc lại tỏ ra vô cùng kiên định, đến giờ vẫn chưa tiết lộ ra điều gì, chỉ có Tô Chính là luôn thấy rùng mình mỗi khi bị Quý Đạc nhìn chằm chằm.

"À, tôi còn mang cho cô ít quà." Tô Chính lấy chiếc túi mang theo, đưa ra một đôi giày đế vạn lớp và vài tấm lót thêu, "Đây đều là do Trần Chiêu Nam làm, nhất quyết bảo tôi mang đến cho cô. Bình thường cô ấy còn không dám nói chuyện với tôi, nhưng vì chuyện này đã hỏi thăm tôi vài lần."

Dù là làm đế giày hay thêu hoa đều là những công việc đòi hỏi rất nhiều công sức. Những món quà tinh tế, khâu chỉ tỉ mỉ này cho thấy tấm lòng chân thành của Trần Chiêu Nam.

"Còn có cái này nữa."

Tô Chính lại lấy ra vài tờ giấy, trên đó là những dòng chữ Hán và phiên âm xiêu vẹo. Nhìn thấy, Lâm Kiều còn vui mừng hơn cả khi nhận giày, "Cô ấy đi học rồi sao?"

Tô Chính gật đầu, "Cô ấy coi lời cô nói như thánh chỉ, còn thực sự tìm đến một trường tiểu học gần đó để dự thính."

Với Trần Chiêu Nam, bước ra khỏi bóng tối để đi học cần rất nhiều dũng khí. Dù sao cô ấy cũng từng bị đánh đến sợ hãi, mỗi lần gặp người đều lo lắng. Đi học với thân phận một học sinh lớn tuổi, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Nhưng cô ấy đã biết tìm đến đồn cảnh sát để cầu cứu, thậm chí còn tìm mọi cách để trốn thoát, điều đó chứng tỏ bản chất kiên cường và không dễ khuất phục của cô ấy.

Cuối cùng là tin vui nhất, "Sáng nay tôi đến giúp ông cụ Cố làm thủ tục xuất viện, ông cụ bảo tôi đưa Trần Chiêu Nam đến gặp, có lẽ là muốn giữ lại."

Đối với Trần Chiêu Nam, chỉ cần không phải trở về, thế nào cũng là tin tốt.

Nhưng cũng dễ hiểu tại sao ông cụ Cố lại làm vậy, vốn dĩ ông cụ là người nhân hậu, vì chuyện mất tích của Thiếu Trân mà những năm qua đã quyên góp phần lớn tiền lương để làm từ thiện. Dù thế nào đi nữa, việc Lâm Kiều lần ra manh mối của Nhạc Hoa là nhờ Trần Chiêu Nam, ông cụ cũng muốn làm việc thiện để tích đức cho con cháu, sao có thể đẩy cô ấy về địa ngục?

"Vậy thì cô ấy chắc đã yên lòng rồi." Lâm Kiều nghĩ lại ánh mắt cầu cứu và những vết thương đầy mình của Trần Chiêu Nam, "Thực ra, cô ấy và người đàn ông đó chưa hề đăng ký kết hôn."

Khi Trần Chiêu Nam bị bán đi mới chỉ 17 tuổi, chưa đủ tuổi kết hôn, phong tục ở nơi đó cũng rất tệ, phải sinh con trai mới được đăng ký kết hôn. Nhưng không có giấy kết hôn, về mặt pháp lý họ không phải vợ chồng, cô ấy hoàn toàn có thể không cần quay lại. Việc người đàn ông kia đánh cô ấy cũng không phải bạo lực gia đình mà là cố ý gây thương tích.

"Thật tiếc là cô ấy không hiểu, ở nơi đó cũng không ai quan tâm, nếu không với mức độ nghiêm trọng thế này, ít nhất cũng đủ để giam giữ hắn."

Lâm Kiều lắc đầu ngao ngán, không ngờ sau khi nghe xong, Tô Chính bỗng nhìn sang Quý Đạc, "Đã giam rồi, bị nhốt mấy ngày nay rồi."

Điều này khiến Lâm Kiều quay sang nhìn Quý Đạc, nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nhận lấy đôi giày và miếng lót thêu từ tay cô, rồi đem lên lầu, "Đi ăn thôi."

"Vậy tôi đi đây, chiều còn phải đi làm." Tô Chính không định ở lại lâu, trước khi đi còn vẫy tay với Lâm Kiều, "Lần sau tìm thời gian, tôi mời cô."

Nhìn anh ta rời đi vội vã, Quý Đạc chợt nhớ đến Quý Trạch hôm qua bèn nói với Lâm Kiều: "Người bạn của anh gần đây làm ăn không thuận lợi."

Liên quan đến việc chia hoa hồng, sự chú ý của Lâm Kiều lập tức bị thu hút, "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Là vấn đề với nhân viên bán hàng của cửa hàng." Quý Đạc kể sơ qua tình hình, "Vì chuyện này, gần đây doanh thu có phần giảm sút."

Chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra trong 40 năm tới. Lâm Kiều đã gặp đủ loại hình thức tiếp thị, không ít lần cảm thấy nhân viên bán hàng quá nhiệt tình khiến khách hàng không thoải mái, nhưng chưa từng thấy ai lơ là bán hàng như vậy.

Quả thật là một sản phẩm đặc biệt của thời đại này, cô nhớ đến cửa hàng nhỏ của Quách Yến, "Người bạn đó của anh chưa nghĩ đến việc tự mình mở một cửa hàng nhỏ sao?"

Lần này, không cần ai hướng dẫn, cả hai lại nghĩ giống nhau.

Cảm giác này thật không tệ. Khi Quý Đạc nhận được sổ sách tài chính do cháu trai gửi lên vào buổi tối, nhìn những con số không mấy khả quan trên đó, anh cũng không khỏi nhíu mày.

Anh đã nói với cháu trai về giải pháp mà cả hai cùng nghĩ ra. Quý Trạch khi đó ánh mắt sáng lên, "Đúng rồi! Cửa hàng quốc doanh bán không tốt, nhưng các cửa hàng tạp hóa cá nhân chắc chắn không như vậy, họ bán vì chính bản thân họ mà!"

Dù sao cũng từng làm ăn một thời gian, anh ta nhanh chóng hiểu ra, "Đến lúc đó, chúng ta sẽ dựng một tấm biển trước cửa hàng, ghi "Điểm bán chính thức xà phòng lỏng Mộc Tử", cháu sẽ giúp họ quảng cáo thêm. Nếu có thể thu hút khách mua các sản phẩm khác, giá sỉ có khi còn tăng được nữa, ai mà còn muốn bán cho các cửa hàng quốc doanh chứ!"

Nói xong, anh ta hào hứng nhìn về phía Quý Đạc, nhưng thấy chú nhỏ chỉ nhìn lại mình, còn nhíu mày, "Xà phòng lỏng Mộc Tử? Mộc nào, Tử nào?"