"Đi một lần là hơn ba năm, không gửi lấy một lá thư, giờ lại quay về, tôi đã trực tiếp đuổi anh ấy ra ngoài."
Lâm Kiều biết chuyện này vào tối hôm đó, Quách Yến gọi điện kể cho cô.
Khi ấy cô vừa gội đầu xong, đang lau mái tóc ướt thì điện thoại reo. Quý Đạc nghe máy trước, sau khi biết là Quách Yến thì đưa máy cho cô, còn anh cầm khăn tiếp tục giúp cô lau tóc. Chỉ cần cô nghiêng đầu là có thể thấy biểu cảm nghiêm nghị như đang họp của anh.
Cô cười nói với Quách Yến: "Đúng rồi, nếu là tôi, tôi cũng sẽ đuổi anh ấy đi."
Câu này khiến đôi tay trên đầu cô khựng lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, rất nhanh anh lại tiếp tục lau đến ngọn tóc như thường lệ.
Ngược lại, Quách Yến nhận được sự đồng tình, liền nói nhiều hơn, "Đúng không, lúc anh ấy đi cũng chẳng nói với tôi một câu, giờ bỗng dưng nhớ ra quay về, dựa vào gì chứ? Dựa vào chút tiền gửi về lẻ tẻ à? Tôi thiếu số tiền đó, hay thiếu một người mà ba năm chẳng thèm ló mặt?"
"Đúng rồi," Lâm Kiều tiếp tục phụ họa, "nếu cậu lúc đó tìm ngay người khác kết hôn, thì ba năm trôi qua, bây giờ đã có thể bế hai đứa con rồi."
Lần này Quách Yến không tiếp lời, "Gặp phải một người như anh ấy đã đủ khổ rồi, còn tìm ai nữa? Thà tôi dành thời gian đó kiếm thêm tiền còn hơn."
Lâm Kiều nghe vậy thì cười, "Đúng, đàn ông chỉ làm chậm tốc độ kiếm tiền của cậu thôi, không cần để ý đến anh ấy, chúng ta cũng đâu phải ế chồng."
Sau khi cúp máy, Quý Đạc đã giúp cô lau tóc gần khô, "Em xem thử đã đủ khô chưa."
"Được rồi, trong nhà có máy sấy tóc mà." Lâm Kiều sờ một cái, rồi vào tủ tìm máy sấy tóc để cắm điện.
Đó là loại cũ, mở lên có tiếng kêu rất to, nhưng dù sao cũng có sấy, nếu cô xuyên không về sớm hơn vài năm, có lẽ chỉ có thể để tóc khô tự nhiên.
Quý Đạc ngồi bên cạnh đọc tin tức, nghe tiếng cô sấy xong mới liếc nhìn, "Không khuyên anh họ của em à?"
Ý anh là chuyện cuộc điện thoại vừa rồi.
Thời này, mọi người thường khuyên hòa chứ không khuyên ly, huống hồ người muốn quay lại còn là anh họ của Lâm Kiều.
Lâm Kiều đang cuộn dây máy sấy tóc, bỗng nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của anh, cô nhướng mày, "Anh không phải đồng cảm với anh ấy chứ?"
"Trước khi đi anh đã bàn bạc với em," Quý Đạc nói, "còn viết thư cho em."
Đúng là sự thật, nhưng Lâm Kiều vẫn cười cười nhìn anh, "Bàn bạc rồi, chẳng phải vẫn đi suốt hơn hai năm sao?"
Điều này khiến Quý Đạc cạn lời, dứt khoát đứng dậy giúp cô cất máy sấy tóc vào tủ.
Lâm Kiều cầm lược chải mái tóc dài, "Không nói không rằng mà đi, đi ba năm, vốn dĩ là lỗi của anh họ em. Em không đứng về phía Quách Yến, chẳng lẽ lại giúp anh họ khuyên nhủ cô ấy, để cô ấy nổi giận à? Dù thế nào cũng phải để cô ấy xả giận trước đã. Hơn nữa, cô ấy còn muốn giận, chuyện này mới có khả năng thành công."
Còn muốn giận mới có khả năng thành công?
Quý Đạc nhướng mày, lộ vẻ muốn biết thêm chi tiết.
Nhìn vậy có thể thấy anh không hiểu tâm lý phụ nữ, nên Lâm Kiều liếc anh một cái, "Không có cửa thì tức giận làm gì? Khách khí một chút, hoặc đơn giản là coi như không quen biết đi."
Tức giận là vì còn quan tâm, không quan tâm thì ai thèm để ý đến ai?
Câu này khiến Quý Đạc cúi đầu trầm tư một lúc, rồi lại ngẩng đầu lên, "Vậy nên lúc đó em mới tức giận?"
Nếu không quan tâm, việc hôn ước trẻ con có đổi người hay không, giấu giếm hay không thì có liên quan gì? Dù sao cũng không có kỳ vọng gì.
Với sự lý trí và độc lập của cô, cô hoàn toàn có thể gật đầu tỏ ý đã hiểu, từ đó cắt đứt với anh.
Hôn nhân quân đội không dễ gì ly hôn, nhưng nếu tâm đầu ý hợp và hòa thuận thì là vợ chồng, còn nếu cãi vã ồn ào thì cũng là vợ chồng, sống bên nhau như những người xa lạ cũng vậy.
Cô sống một cuộc đời rực rỡ và tự tin, thêm một người chồng như vật trang trí thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều.
Tuy đó là một câu hỏi của người đàn ông, nhưng giọng điệu lại rất khẳng định. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của Lâm Kiều, không biết có phải đang chờ đợi câu trả lời của cô không.
Mặc dù anh không hiểu tâm lý phụ nữ cho lắm, nhưng thực sự rất nhạy bén và biết suy luận.
Lâm Kiều mỉm cười, nháy mắt với anh, "Lần sau em có thể không tức giận."
Câu nói này có chút nguy hiểm, không rõ trọng tâm là không tức giận hay là về lần sau.
Quý Đạc thì không biết có phải nhận ra đây là một câu hỏi khó hay không, nhưng rõ ràng anh cũng đã nghĩ như vậy, "Không có lần sau."
Giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt chắc chắn, Lâm Kiều cũng không nói gì thêm, cô với tay qua áo sơ mi sờ bụng cơ bắp của anh, "Dạo này vẫn tập thể dục à?"
Thực tế chứng minh rằng người đàn ông không chỉ tập thể dục, mà sau hai năm xa cách vẫn giữ được phong độ.
Sáng hôm đó Lâm Kiều thức dậy, nhìn vào gương và phát hiện gương mặt mình hồng hào rạng rỡ, rõ ràng là cuộc sống ở một khía cạnh nào đó rất hòa hợp.
Điều này khiến cô sắp ra ngoài, liền quay lại giơ tay nắm lấy cái cằm kiên nghị của người đàn ông, "Biểu hiện khá tốt, em đi đây, tối về nhớ chờ em trên giường."
Câu nói chưa dứt đã bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, "Nếu không muốn đi học thì cứ nói thẳng."
"Em dám không đi học đấy, lưng của đoàn trưởng Quý có ổn không?" Lâm Kiều nắm vào chỗ nhạy cảm nhất trên lưng anh, nhân lúc anh không để ý mà cười chạy đi.
"Cô nhóc thiếu dạy dỗ này." Quý Đạc nhìn cô chạy xa, quay lại sờ vào chỗ vừa bị cô nắm.
Anh xắn tay chuẩn bị thay ngói trên mái nhà, những năm qua anh không có ở đây, một số ngói đã bị vỡ, hôm qua trời mưa có chỗ còn bị dột nước, thì chuông điện thoại trong nhà vang lên.
Quý Đạc vào trong nghe máy, bất ngờ là Lâm Vĩ gọi đến.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Kiều Kiều đã đi rồi à?" Nghe giọng anh ấy rõ ràng có chút thất vọng.
Quý Đạc đáp "Ừ" một tiếng, đang định nói "Đợi cô ấy về tôi sẽ nói với cô ấy", nhưng lại ngập ngừng, "Anh tìm Kiều Kiều là vì Quách Yến?"
"Dượng làm sao biết?" Lâm Vĩ rõ ràng rất bất ngờ.
Quý Đạc không trả lời câu hỏi đó, "Vậy anh muốn từ bỏ hay muốn cố gắng thử một lần?"
"Đã muốn từ bỏ thì còn cần phải tìm cô ấy làm gì?"
Lâm Vĩ rõ ràng không có ý đó, "Cô ấy cứng đầu không chịu để ý đến tôi, còn hất nước vào tôi, tôi cũng không biết làm sao, nên muốn hỏi Kiều Kiều xem sao."
"Anh không nghĩ tới cô ấy tức giận với anh là vì còn quan tâm sao?" Quý Đạc nói lại câu vừa nãy Lâm Kiều đã nói với anh.
Nếu không phải vì Lâm Vĩ là anh vợ, có nhiều thứ chưa chắc anh sẽ nói.
Lâm Vĩ đúng là chưa từng nghĩ đến khía cạnh này, "Là vì cô ấy còn quan tâm... có phải như vậy không?"
Quý Đạc khẳng định: "Ừ, nếu không thì cô ấy hất nước vào anh làm gì? Khách khí một chút, hoặc coi như không quen biết đi."
Đừng nghi ngờ, câu này cũng là học từ Lâm Kiều tối qua.
Lâm Vĩ quả thật bừng tỉnh, "Vẫn là em rể hiểu, quả thật những năm qua không phải sống uổng phí."
Quý Đạc: "..."
Nếu không phải đối phương còn gọi anh là em rể, anh đã muốn cúp điện thoại rồi.
Nhưng anh đã đề cập đến điều này, nên thôi cứ làm người tốt đến cùng, "Còn một vấn đề anh phải giải quyết tốt, nếu không các người vẫn không có khả năng."
"Vấn đề gì?"
"Nhà của anh."
*****
Liên tục nghỉ phép hai mươi ngày, Quý Đạc mỗi ngày đều đi chợ nấu ăn, đưa đón Lâm Kiều đi học, giống như một "người vợ hiền."
Khi anh trở lại đơn vị, hơi thở của cuộc sống đã lấn át đi cái lạnh lẽo từ chiến trường.
Vậy nên, đàn ông, thành công sự nghiệp chắc chắn rất quan trọng, nhưng cũng phải lập gia đình, trong cuộc sống này mới thật sự có điều để quan tâm.
Lữ trưởng Đinh nhìn người cấp dưới từng rất đắc lực của mình, "Lệnh điều động của cậu đã có, chỉ huy lữ đoàn thiết giáp số ba. Chúc mừng cậu, lữ trưởng Quý."
Bốn ngôi sao trên đầu vai Quý Đạc không tới mấy ngày, thì Lâm Kiều trong bộ trang phục chỉnh tề, tóc búi cao, theo sau giáo sư đi vào hội trường báo cáo.
Cô sẽ là trợ lý của Trương Xương Ninh, tham gia và hỗ trợ báo cáo kết quả nghiên cứu lần này.
So với việc đứng trên bục giảng, số lượng người trong hội trường rõ ràng ít hơn nhiều, nhưng trọng lượng của từng người thì ai cũng nặng ký. Có lãnh đạo trường Đại học Thanh Hoa, các chuyên gia và đại diện viện nghiên cứu từ các trường khác trong lĩnh vực hóa học, còn có người từ Bộ Khoa Học và Công nghệ, Bộ Giáo Dục, thậm chí là Bộ Quốc Phòng....
Cô gái trẻ nhích lùi nửa bước so với giáo sư, dù mới ngoài hai mươi nhưng vẫn rất tự tin, điềm tĩnh.
Trong lúc thuyết trình, cô diễn đạt mạch lạc, khi trả lời cũng rõ ràng có trật tự.
Dù bên dưới có câu hỏi nào khó nhằn, cô vẫn không hề thay đổi sắc mặt, luôn có cách khéo léo hóa giải, còn có nhiều ý kiến sắc sảo, thực sự là đại diện tốt nhất cho Trương Xương Ninh.
Khi Trương Xương Ninh không cần đến cô, cô lại đứng im lặng, kiên nhẫn bên cạnh, hoàn toàn không phô trương.
Khi báo cáo kết thúc, tiếng vỗ tay vang dậy.
"Đây chắc chắn là một trong những kết quả nghiên cứu hóa học quan trọng nhất trong vòng mười năm qua."
Có người đánh giá như vậy.
Việc nâng cao độ chính xác của tên lửa và máy bay không người lái một cách đáng kể, có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với việc nâng cao sức mạnh quốc phòng của đất nước.
Mọi người lần lượt đứng dậy bắt tay Trương Xương Ninh, cũng có người chú ý đến Lâm Kiều đứng sau ông ấy, "Học trò chọn không tồi."
Người từ Bộ Giáo Dục đến, thậm chí còn là quen biết với Lâm Kiều, "Lần trước còn đứng trên bục giảng, lần này đã là hội trường báo cáo rồi."
Lâm Tường mỉm cười tự tin, "Cũng là giáo sư muốn cho cháu cơ hội này."
Không kiêu ngạo, không tự phụ, làm giáo viên thì tận tâm giảng bài, làm nghiên cứu sinh thì thực sự nghiên cứu.
Người như vậy, có lẽ ở đâu cũng tỏa sáng, sống cuộc sống tuyệt vời của riêng mình.
Cho đến khi mọi người rời đi, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị rời khỏi hội trường báo cáo, Lâm Tường mới chú ý đến bóng dáng quen thuộc cao lớn đang bước vào.
Người đàn ông chắc đã đến từ sớm, nhưng không vào làm phiền, còn mang theo chiếc máy ảnh mà anh đã mua trước đó cho cô, "Tôi sẽ chụp vài bức cho mọi người."
"Đúng đúng, chụp cho giáo sư hai bức, hôm nay giáo sư hiếm khi trông gọn gàng như vậy." Có sinh viên hô hào.
Một nhóm người đứng dưới băng rôn của hội trường chụp hình, rồi lại tách ra chụp riêng.
Người đàn ông có lẽ đã âm thầm học hỏi kỹ thuật chụp ảnh, lần này thậm chí biết phải ngồi xổm xuống để tìm góc chụp, một sinh viên khác mà Trương Xương Ninh dẫn theo không nhịn được nói với Lâm Kiều, "Để một lữ trưởng chụp ảnh cho tôi, tôi cũng không thể cười nổi."
Tất nhiên đây chỉ là một câu nói đùa, vì đã quen nhìn thấy người đàn ông đưa đón Lâm Kiều, họ cũng không còn dễ bị ảnh hưởng bởi khí chất của anh như lúc đầu.
Cho đến khi tất cả mọi người đều chụp xong, Quý Đạc mới nâng máy ảnh lên, "Ai giúp tôi chụp một bức với Lâm Kiều?"
"Có đây." Một cô gái có quan hệ khá tốt với Lâm Kiều giơ tay lên.
Vì vậy trong hội trường, dưới băng rôn, chỉ còn lại hai bóng dáng cao thấp, một nam một nữ rất dễ nhìn.
Người đàn ông trong bộ quân phục trên vai có sao lấp lánh, người phụ nữ trong bộ đồ chỉnh tề, nụ cười rạng rỡ.
Vào khoảnh khắc nhấn nút chụp, một bàn tay to lớn đặt lên vai Lâm Kiều.
Hai người nhìn thẳng vào ống kính, bóng dáng chồng chéo lên nhau, để lại một bức ảnh thân mật hơn cả bức ảnh cưới ban đầu.
Có vẻ hơi ngạc nhiên, vừa chụp xong, Lâm Kiều nghiêng đầu nhìn người đàn ông, đúng lúc gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người giao nhau, có lẽ do ánh sáng, cô gái lại thấy từ gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Quý Đạc có chút dịu dàng.
Cô ấy không kịp suy nghĩ, ngón tay đã tự ý ghi lại khoảnh khắc này trên máy ảnh.
Sau khi rửa ảnh xong, Quý Đạc lặng lẽ nhìn một lúc, rồi mở cuốn album, thay tấm ảnh cưới ở trang đầu tiên bằng tấm ảnh mới này.
Sau đó, anh mang ảnh đến trường của Lâm Kiều, tiện thể đón cô về nghỉ lễ. Dự án đã hoàn tất, Lâm Kiều có một kỳ nghỉ ngắn, có thể về quân doanh ở cùng anh vài ngày. Sau khi quay lại, cô phải chuẩn bị luận văn tốt nghiệp cho năm sau.
Không ngờ đúng lúc Lâm Kiều từ phòng giáo viên bước ra, Trương Xương Ninh vẫn đang khuyên cô: "Chuyện đó em hãy cân nhắc thêm nhé."
Quý Đạc giữ vẻ mặt bình tĩnh, trước tiên đưa ảnh đến cho Trương Xương Ninh. Ông ấy lập tức cảm ơn anh.
Lên xe trở về quân doanh, Quý Đạc mới hỏi: "Chuyện gì mà cần em cân nhắc thêm vậy?"
"Du học," Lâm Kiều đáp, "Viện có vài suất học trao đổi ở nước ngoài, giáo viên muốn em đi, nhưng em từ chối rồi."
"Tại sao từ chối?" Quý Đạc ban đầu nghe bình thường, nhưng giọng điệu đột ngột trầm xuống.
Lâm Kiều có chút ngạc nhiên. Lý do cô từ chối rất đơn giản. Ở kiếp trước, cô chuyên nghiên cứu về vật liệu hóa học, đặc biệt là sợi carbon nền PAN, công nghệ tiên tiến nhất chủ yếu nằm trong tay Nhật Bản và Mỹ, đặc biệt là Nhật Bản. Do tính ứng dụng rộng rãi và có thể sử dụng cho cả quân sự và dân sự, công nghệ này luôn bị coi là tài sản chiến lược và bị cấm xuất khẩu.
Mặc dù trong nước phát triển muộn, chỉ bắt đầu đẩy mạnh từ sau năm 2000, nhưng khoảng cách với công nghệ tiên tiến của thế giới ngày càng thu hẹp. Dù thế giới có tiến bộ đến đâu, ngay cả khi công nghệ đã vượt qua những gì cô biết trước khi xuyên không, thì họ cũng sẽ không để cô tiếp xúc với nó.
Điều cô muốn làm là sớm hoàn thành công trình để phá vỡ thế cục phụ thuộc vào việc nhập khẩu trong mười, hai mươi năm tới.
Nhưng Quý Đạc rõ ràng không nghĩ như vậy, "Cơ hội tốt như vậy, sao em không đi?"
Anh nhìn thẳng vào Lâm Kiều, "Nếu là vì thủ tục quân nhân khó khăn khi ra nước ngoài, anh sẽ lo liệu cho em. Nếu..."
Người đàn ông ngập ngừng, "Anh chưa ích kỷ đến mức không chờ nổi vài năm để khiến em phải hy sinh vì anh."
Mọi người đều mong muốn đi du học, về nhà sẽ cố gắng thuyết phục gia đình. Còn cô thì ngược lại, không muốn đi, lại phải để người nhà thuyết phục.
Lâm Kiều nhìn anh một lúc lâu mà không nói gì, "Anh có biết đi du học sẽ phải đi bao lâu không?"
"Còn em có biết lúc anh ra chiến trường phải đi bao lâu không?"
Cô không biết. Anh thậm chí có thể không bao giờ quay lại, nhưng cô vẫn để anh đi.
Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
"Đó không giống nhau," Lâm Kiều thấy hai chuyện này không thể đánh đồng với nhau, "Anh bắt buộc phải đi, còn em có thể đi hoặc không."
"Vậy tại sao không đi?" Quý Đạc lại quay về câu hỏi ban đầu.
Không ngờ trong việc học và sự nghiệp, người đàn ông này vốn luôn ủng hộ quyết định của cô, lần này lại nhất quyết tranh luận. Phía trước còn có tài xế Tiểu Phương, Lâm Kiều nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Thế nên, khi xe dừng trước cửa nhà, mặt Quý Đạc vẫn nghiêm nghị, còn Lâm Kiều thì bình tĩnh. Không khí giữa hai vợ chồng hiếm khi căng thẳng như vậy.
Lưu Thúy Anh đang bế cháu gái nhỏ đứng trên tầng hai, nhìn thấy hai người, "Tiểu Lâm về rồi à?"
Nói ra thì hai năm trước khi Quý Đạc không có ở đây, Lâm Kiều tự nhiên cũng không trở về quân doanh, hai người không gặp nhau, chỉ gọi điện vào dịp lễ tết. Năm Quân Tử đỗ vào trường quân đội, Lưu Thúy Anh vui mừng, làm rất nhiều đồ ăn mang đến trường cho Lâm Kiều.
Giờ đã hơn hai năm trôi qua, Quân Tử cũng đang học năm hai đại học, Lưu Thúy Anh ở nhà cảm thấy buồn chán, nên bảo con gái lớn lại đưa con về chơi.
Chẳng mấy chốc, bà ấy xuống lầu, cô cháu gái nhỏ vừa thấy Quý Đạc đã giơ đôi tay mũm mĩm lên, "Chú ơi bế con."
Xưng hô có chút loạn, thực ra Lâm Kiều và Quý Đạc vẫn gọi bà ngoại của cô bé là chị dâu.
Đứa nhỏ này sinh vào năm đầu tiên Lâm Kiều và Quý Đạc kết hôn. Khi đó, Lưu Thúy Anh đến thăm con gái và cháu ngoại, còn mang theo bánh cưới cho hai người. Giờ cô bé đã được bốn, năm tuổi rồi.
Nhìn thấy đứa nhỏ, sắc mặt Quý Đạc bớt căng thẳng, anh bế đứa nhỏ lên rồi chơi đùa.
Cô bé cũng không sợ khuôn mặt nghiêm nghị của anh, được bế lên mà cười khúc khích, còn chỉ vào cây táo trong vườn nhà Lâm Kiều đòi hái quả.
"Anh đưa bé đi hái táo đi." Lâm Kiều mỉm cười trêu chọc, rồi xách đồ lên lầu.
Quý Đạc vốn là người luôn gọn gàng, căn phòng được anh giữ gìn rất sạch sẽ, chăn gấp vuông vắn như khối đậu phụ, trên đầu giường là hai chiếc gối y như khi Lâm Kiều đi trước đó.
Bàn làm việc bằng gỗ vẫn được chia làm hai phần, một bên là của anh, bên còn lại có hộp đựng bút làm từ lọ thủy tinh, bên trong còn có những con hạc giấy mà Lâm Kiều từng gấp.
Không chỉ những con hạc giấy cũ, mà còn có vài cái mới, nhưng gấp không đẹp lắm, nếp gấp chồng lên nếp gấp, như thể đã bị tháo ra nhiều lần.
Lâm Kiều mường tượng cảnh anh cau mày gấp chúng mà không khỏi buồn cười. Đột nhiên, cô thấy một thùng giấy bên cạnh.
Miệng thùng mở hờ để lộ những tờ giấy có dấu đỏ, rõ ràng là tài liệu từ văn phòng mang về. Nghĩ đến việc anh từng nhắc qua rằng mấy hôm nay đơn vị đang sơn lại tường, nên cẩn thận mang đồ về nhà cũng là điều bình thường. Lâm Kiều định quay lại, nhưng ánh mắt lại bị thu hút bởi một góc ảnh lộ ra trong thùng.
Tấm ảnh này quá quen thuộc, cô không nhịn được rút ra, rồi mở cuốn album của gia đình.
Là cùng một bức ảnh mà lại không giống. Có lẽ là ảnh mà nhà họ Lâm đã gửi tới khi hai nhà Quý - Lâm đính hôn.
Không ngờ tấm ảnh này vẫn nằm trong tay anh, và rõ ràng đã được anh đặt ở văn phòng.
Lâm Kiều đặt lại cuốn album về chỗ cũ, định để lại bức ảnh vào thùng, nhưng ánh mắt lại nhìn thấy một lá thư trong thùng.
Nét chữ mạnh mẽ của anh viết rõ ràng "Gửi vợ yêu của anh, Kiều Kiều".
Ngay cả khi anh ở tiền tuyến những năm đó, mỗi ba tháng một lá thư, cũng chỉ viết "Gửi vợ anh, Lâm Kiều".
Ma xui quỷ khiến, Lâm Kiều lại cầm lấy bức thư mở ra, và chỉ một ánh nhìn, cô đã hiểu đó là gì.
Là di thư mà anh viết cho cô khi chuẩn bị ra chiến trường.
"Nếu em đọc được lá thư này, thì xin lỗi, có lẽ anh đã không còn nữa."
Di thư bắt đầu bằng lời xin lỗi như vậy.
Lâm Kiều không biết khi đó anh viết những lời này với tâm trạng ra sao, nhưng giờ đây khi cô nhìn thấy, lòng không khỏi nhói lên.
"Hôn nhân của chúng ta bắt đầu bằng một sai lầm, anh không tự nguyện, em cũng bị ép buộc. Nhưng anh rất may mắn, vì ông trời đã cho anh một sai lầm như thế."
Đây là những lời mà Quý Đạc, một lão cán bộ nghiêm túc, tuyệt đối sẽ không nói ra trước mặt cô.
"Anh biết anh lớn hơn em chín tuổi, sẽ già trước em, có thể cũng sẽ đi trước em, mà anh lại không biết cách làm em vui. Có lẽ đối với em, anh không phải là người phù hợp. Nhưng đối với anh, em luôn là điều tốt đẹp nhất, duy nhất, là sự bất ngờ lớn nhất và đẹp đẽ nhất trong cuộc đời anh."
Lão cán bộ mà nói chuyện cũng ngọt ngào như vậy. Lâm Kiều vừa buồn cười, vừa muốn khóc.
"Nhưng ngoài em ra, còn có trách nhiệm trên vai anh. Anh rất vui khi em hiểu và ủng hộ anh, lại càng may mắn khi em còn rất trẻ."
Lúc đầu Lâm Kiều không hiểu tại sao anh lại nói câu này, cho đến khi cô đọc tiếp.
"Em chưa đầy hai mươi tuổi, còn rất nhiều thời gian để quên anh, quên đi cuộc hôn nhân này. Em thông minh có năng lực, và còn sở hữu bốn mươi phần trăm cổ phần của nhà máy Tiểu Trạch. Không cần nghĩ về anh nữa, hãy sống thật tốt. Nếu có ai hợp ý em, cứ tiến tới. Nếu, anh chỉ nói là nếu, có chuyện không may xảy ra, em không cần lo lắng về anh, không cần giữ lại gì cho anh."
"Anh đã đồng ý lấy em, nhưng lại không thể chăm sóc em suốt đời, đó là lỗi của anh..."
Cuối thư chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Chồng, Quý Đạc," nhưng Lâm Kiều lại không nhìn thấy rõ nữa. Một giọt nước mắt rơi xuống trang giấy làm nhòe đi dòng chữ, thấm sâu vào lòng cô.
Trong phòng yên tĩnh, khiến âm thanh từ ngoài sân càng rõ ràng hơn. Tiếng cười trong trẻo của cô bé, giọng nói trầm thấp thỉnh thoảng của Quý Đạc, cùng với giọng nói đặc sệt quê nhà của Lưu Thúy Anh.
"Tôi thấy cậu thích trẻ con lắm mà, sao không bảo Tiểu Lâm sinh cho một đứa? Bế con người khác sao bằng con mình được."
"Không vội." Quý Đạc vẫn đáp lại bằng câu nói quen thuộc.
Trước đây, Từ Lệ cũng từng hỏi anh điều này, giờ nghe Lưu Thúy Anh nhắc lại, anh vẫn thế.
"Sao lại không vội, cậu năm nay cũng ngoài ba mươi rồi, nhà tôi ông Lương bằng tuổi cậu thì con cả đã lớn rồi đấy."
Nhưng anh thực sự chưa bao giờ vội, luôn giúp cô đối phó với áp lực từ gia đình, thậm chí còn nghĩ đến chuyện cho cô đi du học...
Khi Quý Đạc lên lầu, mọi thứ vẫn bình thường như trước, chỉ có Lâm Kiều ngồi bên bàn, mắt hơi đỏ.
"Sao thế?" Anh cau mày, nghĩ đến cuộc nói chuyện trong xe trước đó, hạ giọng hỏi: "Lúc nãy anh nói nặng quá à?"
"Vậy có chuyện gì sao?" Cả người Quý Đạc căng thẳng, bước nhanh tới, nhẹ nhàng lau đi giọt nước nơi khóe mắt cô.
Lâm Kiều ôm lấy eo anh, vùi mặt vào bụng anh nhẹ nhàng giải thích, "Em không đi du học vì với hướng nghiên cứu của em, ra nước ngoài cũng không học thêm được gì."
"Ừ." Quý Đạc đáp, tay đặt trên lưng cô. "Nếu em thực sự không muốn đi, thì không đi."
"Còn nữa," Lâm Kiều tiếp tục, "Anh bỏ thuốc đi."
"Ừ." Quý Đạc không biết có nghe rõ không, chỉ đáp qua loa.
Lâm Kiều ngẩng đầu lên, tay vẫn vòng chặt quanh eo anh, nói nghiêm túc: "Chuẩn bị mang thai không được hút thuốc uống rượu, sẽ không tốt cho con."
Lần này anh nghe rõ rồi, bàn tay đang vỗ về lưng cô cũng hoàn toàn ngừng lại, "Mang thai?"
"Đúng." Lâm Kiều kiên quyết gật đầu.
Trước đây vì bận rộn với học hành, cô chưa từng nghĩ đến việc có con. Nhưng anh có thể vì cô mà không vội, cô cũng không thể vì anh mà không điều chỉnh lại kế hoạch tương lai một chút.
Anh đối với cô là một điều bất ngờ, anh và cả thế giới này đối với cô chẳng phải cũng là như vậy sao?
Họ cách nhau chín tuổi, bắt đầu từ một cuộc hôn nhân sai lầm và ép buộc, tính cách của cả hai đều quá độc lập và có chính kiến, nhìn qua có vẻ không phải là một cặp đôi hoàn hảo.
Nhưng trên thế giới này, có bao nhiêu sự phù hợp hoàn hảo như vậy?
Hầu hết mọi người dành cả đời cũng không thể tìm được một nửa hoàn hảo của mình, mà phải trong quá trình chung sống hằng ngày, dần dần trở thành người thích hợp nhất với nhau.
Giống như họ cách nhau hơn hai mươi centimet chiều cao, muốn ôm nhau, muốn hôn nhau, thì luôn có một người phải cúi đầu thấp xuống, và một người phải kiễng chân lên.
Trước đây đều là anh cúi đầu, lần này đổi lại cô kiễng chân lên một chút thì có sao đâu?